Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Yêu Không Hối Tiếc

Yêu Không Hối Tiếc

Tác giả: Hân Như

Ngày cập nhật: 23:54 15/12/2015

Lượt xem: 1341154

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1154 lượt.

lo lắng hỏi.

Chị ngẩng đầu nhìn người mẹ đáng thương
mà có lẽ vì con cái nên dù còn trẻ nhưng mắt đã đầy nếp nhăn và tóc lốm
đốm sợi bạc. Nhìn theo cô gái ngây thơ, cười đùa với anh trai mình bằng
ánh mắt của một đứa trẻ, chị khẽ nói:

- Cháu bị lâu chưa?

- Nửa năm nay rồi chị ạ! Vợ chồng em tìm hết những thầy thuốc y khoa giỏi nhất rồi mà cháu nó vẫn cứ thế kia.
Phận làm cha làm mẹ sao nỡ nhìn con khổ như thế. Chị xem giúp em, bệnh
tình của cháu có cơ may khỏi hay không? Tốn kém thế nào vợ chồng em cũng không ngại đâu.

- Chị tìm đến tận đây thì tôi cũng hiểu
cảnh của chị rồi. Con gái chị vừa bị rối loạn tâm lý, vừa bị loạn nhịp
sinh học, trở về tâm lý khoảng thời gian khi nó còn là một đứa bé.
Trường hợp này thuốc Tây không chữa nổi đâu. Tôi hỏi không phải, trước
khi bị thế này cháu nó có bị chấn động tâm lý gì đó phải không?

Khánh Nam giật mình đưa mắt nhìn mẹ mình. Mẹ anh khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt:

- Cũng là do vợ chồng em không đúng nên cháu nó mới thành ra thế. Thôi thì nếu chị có lòng thì chị giúp đỡ vợ chồng em với.

- Tôi không dám hứa trước vì nếu như cháu nhà chị không cố gắng tự hồi phục bản thân thì không có cách nào ép được đâu.

- Thế phải làm thế nào hả chị?

- Tạm thời cứ để cháu ở lại đây. Có lẽ
không khí ở đây hợp với cháu hơn. Tôi sẽ vừa cho dùng thuốc vừa châm cứu lâm sàng cho cháu, có khi có cơ hội lành bệnh.

- Ở lại đây ạ? Em ở lại cùng cháu được không?

- Cái đó tùy chị. Nhưng thời gian chữa
bệnh có thể sẽ rất dài đấy. Nếu chị tin tôi thì cứ để con bé ở đây với
tôi. Chị cứ quay trở về Bắc chăm sóc tốt cho gia đình đi. Nếu cháu hồi
phục tôi sẽ báo ngay cho anh chị.

- Em sợ một mình chị chăm sóc con bé hơi vất vả.

- Tôi có ở một mình đâu. Chị và hai cháu cứ yên tâm ra về đi. Còn nếu không chấp nhận để cháu ở lại đây thì tôi
cũng đành chịu thôi. Tôi nghĩ còn có rất nhiều người có thể giúp đỡ cho
chị và cháu.

- Đã đến đây rồi thì thôi trăm sự vợ
chồng em nhờ cả ở chị vậy. Em để cháu lại cho chị, mong chị hãy chữa cho cháu trở lại như ngày xưa.

- Nhưng tôi cũng có việc phiền đến chị và hai cháu đấy.

- Vâng, chị có yêu cầu gì thì cứ nói đi ạ!

- Không phải cho tôi. Hiện nay người có thể cứu con gái chị không phải là tôi, mà là học trò của tôi.

- Sao ạ? Học trò của chị ấy ạ?- Thảo Nhi thốt lên hơi ngạc nhiên.

- Tôi chỉ biết cách chữa mà thôi, còn
người cứu được con bé phải là người đi lấy thuốc về cho con bé dùng. Đó
là đệ tử của tôi. Hiện tại loại thuốc mà tôi cần dùng chỉ có duy nhất
mình cậu ta biết chỗ hái.

- Không có ai ngoài cậu ấy sao thưa chị? Vậy nghĩa là em phải gặp cậu ấy và nhờ cậu ấy đi hái thuốc ạ?

- Cậu ta hiền lành lắm, tôi nói gì là
cậu ấy làm ngay. Nhưng tiếc là hiện cậu ta đã đi khỏi đây rồi. Tôi chỉ
có địa chỉ nơi cậu ta đang ở nên muốn nhờ chị đến đó nhắn cậu ta về đây
giúp tôi một tay.

- Cậu ấy đang ở đâu? Em sẽ bảo cháu lớn nhà em đến đón cậu ấy về ngay. - Thảo Nhi vội hỏi.

- Cậu ấy đang ở trong miền Tây. Ở Vĩnh
Long. Tôi sẽ ghi lại cho chị địa chỉ, phiền chị đến đó nhắn cậu ta về
đây giúp tôi. Khi đi cậu ấy không cho số điện thoại nên tôi mới phải nhờ vả thế này, chứ đợi thư từ thì lâu quá!

- Vâng… vâng… Chị cứ ghi địa chỉ đi ạ…

Thảo Nhi mừng rỡ đến phát khóc khi cuối
cùng, ít nhất cũng có một người nói đến tình trạng khả quan của con gái
mình. Nếu như con gái chị thực sự lành bệnh, thì có lẽ cả đời này vợ
chồng chị cũng không trả được hết nợ cho người phụ nữ này được.

Tạm biệt người phụ nữ sau khi khóc và
đành lòng để con gái ở lại, Thảo Nhi cùng con trai và Sang về Sài Gòn.
Khánh Nam đưa mẹ ra sân bay, trấn an bà:

- Mẹ đừng lo. Mẹ cứ về trước đi kẻo ba
mong, mọi việc còn lại cứ để con lo là được. Con sẽ vào tận Vĩnh Long
đón anh chàng người rừng ấy về.

- Gặp người ta rồi đừng có ăn nói như
thế. - Chị nhắc nhở - Mẹ về vài ngày rồi mẹ lại vào. Hai đứa bận quá thì đón cậu ấy về Kon Tum xong nhớ bay về Hà Nội đấy.

- Tụi con nhớ rồi mà mẹ. Thôi mẹ ra máy bay đi.

- Ừm... Hai đứa đi cẩn thận đó.

Khánh Nam đợi máy bay cất cánh rồi mới trở ra xe. Minh Sang cầm tờ địa chỉ trên tay, băn khoăn:

- Đi luôn hả anh? Hơn 400 cây số đấy. Mà giờ lại tối rồi. Hay mình về khách sạn nghỉ đã. Anh lái xe suốt thế
rồi, em sợ anh sẽ kiệt sức đấy.

- Vậy cũng được.- Khánh Nam ngần ngừ đôi chút rồi cũng gật đầu. Anh đã quen với việc chiều theo ý của Minh Sang
mà không phản ứng gì rồi.



Chương 24



Định mệnh

Đầu giờ trưa ngày hôm sau thì Khánh Nam
và Sang cũng về được đến Vĩnh Long. Địa chỉ mà anh chàng Năm Sơn đang ở
cách trung tâm thị xã Vĩnh Long đến hơn 40km. Đó là một cù lao lớn có
tên là cù lao Mây, hai người phải gửi xe ở ngoài thị trấn Trà Ôn và đi
xuồng vào trong cù lao đó.

Nếu không phải trong lòng đang có việc
thì chắc