
Resident Evil ( Tập 3 - Thành phố chết ) - Full
Tác giả: Thùy Hương
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341219
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1219 lượt.
m lòng đầy mến thương và hắn yêu quí mẹ như một đứa trẻ thơ .- Vậy mà ta vẫn ước ao một đời sống tướng cướp. Việt nghĩ thầm. Bây giờ ta đã hiểu rằng cuộc sống ngoài lề xã hội, luôn luôn phải trốn tránh, bị xa cách những người thân yêu, nó khủng khiếp như thế nào .Y Blơm hỏi Việt:- Bây giờ chúng ta làm gì? Vào ngủ nhờ nhà bác Klô Niê hay em còn đủ sức về tới nhà người đốt than?Việt thấy mệt mỏi, nhưng nó nghĩ rằng đi xa nơi làng của Y Blơm sẽ đỡ đau khổ cho ông ta .- Cháu muốn về nhà chòi. Chắc Hằng và bé Tâm đang mong đợi cháu .Y Blơm cầm súng lên rồi hai người bước ra về .
Chương 10
Về tới nhà người đốt than, Y Blơm và Việt thấy mọi người đã ngủ yên, trừ có Hằng vẫn còn thức vì lo lắng. Khi nó nghe tiếng bước chân hai người, nó vội ra ngoài chòi để đón .- Anh Việt! Thấy anh về em mừng quá. Em không sao ngủ được vì em lo lắng hết sức .- Sao vậy? Em biết rằng anh không đi một mình kia mà .- Vâng, nhưng em nghĩ đến gì có thể xảy đến cho cả hai người. Nếu gặp Y Blơm thì sao? Em biết rằng ông Ê Ban can đảm lắm, nhưng ông làm gì được để đối phó với tên tướng cướp?Việt không đáp; vả lại nó buồn ngủ muốn chết. Nó vội vào nằm trong chòi và đánh một giấc gần tới trưa hôm sau .Hằng dậy trước, giúp bà chủ nhà làm bếp. Nó có cảm tưởng như đang sống đời cắm trại, và nếu nó không bị xa cách ba má thì chắc nó thấy sung sướng với đời sống trong khu rừng này .Bé Tâm đang làm một cái giường cho thằng người gỗ .- Hôm nay mình có khởi hành không thế chị Hằng? Nó hỏi .- Chị không rõ. Nếu đi, ông Ê Ban sẽ báo cho mình rõ .Hằng đảo mắt tìm Y Môh nhưng không thấy hắn đâu cả. Nó lo lắng về sự vắng mặt này vì nó biết hắn ghen ghét với tình bạn mà ông Ê Ban đã dành cho Việt và sợ rằng hắn sẽ tìm cách trả thù. Cả ngày hôm qua, con nhỏ đã cố làm cho hắn vui, nhưng hắn vẫn tỏ vẻ đăm chiêu và khổ sở .- Không biết hắn đi đâu, Hằng lẩm bẩm .Nó có cảm tưởng rằng một sự gì đang xảy ra mà nó không hiểu được. Ông Ê Ban cũng có vẻ buồn bã; ông tránh không muốn gặp chúng nó và một mình đi tuần chung quanh các lò than, khẩu súng trên tay .Hằng tiến ra chào ông ta:- Thưa ông có ngủ ngon không ạ? Nó hỏi .- Không được ngon lắm. Ta cũng giống em, ta chỉ ngủ chập chờn. Em có vui không nếu chúng ta về nơi cắm trại?- Để tái ngộ cùng ba má ạ? Con nhỏ reo lên .- Ta đã cho Y Môh đi thăm dò tin tức. Nếu đúng như điều ta trông đợi thì chiều nay chúng ta khởi hành .- Ồ ! Thế thì sung sướng quá!Việt thức giấc, Y Blơm dắt nó ra một chỗ để báo cho nó biết tin đó .- Ta đã cho Y Môh xuống quận để thăm tin tức xem cảnh sát đang đi về hướng nào. Nếu lối đi được ổn thỏa, chúng ta sẽ khởi hành .- Thưa ông, phải mất bao lâu để tới chỗ cắm trại?- Lối 6 hay 7 giờ. Ta sẽ đi bộ 3 tiếng chiều nay, rồi ta dừng lại để Hằng và bé Tâm nghỉ, sáng hôm sau lại tiếp tục .- Vậy chúng ta tới nơi vào buổi trưa ạ?- Nếu không có gì bất thường xảy ra .- Trời ơi! Thích quá. Ông sẽ ở lại chơi với gia đình cháu vài ngày nhé!- Em quên rằng ta phải trốn tránh hay sao? Y Blơm buồn bã đáp .Trong khi chờ đợi Y Môh trở về, Y Blơm khuyên Việt nên nghỉ ngơi để lấy sức . Rồi Y Blơm lấy dao ra khắc một cái hình bằng gỗ. Việt chăm chú theo dõi. Bỗng nó reo lên .- Nhưng chính là hình cháu đây mà .- Phải, đây là chân dung của em. Từ khi quen biết em, ta đã định thực hiện.- Hay quá! Miễn là ông có đủ thì giờ khắc xong trước khi Y Môh về tới đây! Cháu rất muốn mang về cho má cháu .Nhưng bức chân dung làm rất lâu và nó còn thiếu nhiều chi tiết khi Y Môh trở về .Mặt hắn vẫn đăm chiêu và có vẻ giả dối hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, tin tức nó mang về rất tốt: mọi người có thể đi tới bờ hồ không phải lo ngại gì cả vì toán cảnh sát do vị Đại úy chỉ huy đã đi về hướng Bắc từ hôm qua .- Ông Thanh Tùng đã nói đúng! Việt vừa cười vừa nói .Ba đứa nhỏ sửa soạn để khởi hành. Chúng cám ơn nồng nhiệt ông bà chủ nhà đã cho chúng tạm trú .- Em có cùng đi không? Y Môh hỏi .- Không, Y Blơm đáp, ta muốn em ở lại đây, ta sẽ trở về ngay khi trả những đứa trẻ này cho gia đình chúng .Y Môh không cãi lại, nhưng nó có cái nhìn làm Hằng thấy lạnh người. Nó chẳng nói với ai nửa lời và rút lui vào chòi, vẻ mặt buồn bã và giận dỗi .- Bây giờ ta lên đường! Y Blơm ra lệnh .Họ tiến vào rừng sâu. Bé Tâm đã được nghỉ dưỡng sức trong hai đêm, bây giờ nó đi rất dẻo dai, không cần phải ai giúp đỡ cả .Vì cảnh sát không ở trong vùng này nên không cần đề phòng. Y Blơm thực hiện dùng kế hoạch đã dự liệu và thẳng xuống bờ hồ .Khi mặt trời xế bóng, họ trông thấy trước mặt một làn nước đỏ hồng dưới ánh tà dương .Hằng vui vẻ reo:- Hồ đây rồi !- May quá! Bé Tâm phụ hoạ, em cứ tưởng là không bao giờ trông thấy nó nữa .Thưa ông, chúng ta còn xa nơi cắm trại không ạ? Việt hỏi .- Độ bốn tiếng đi bộ. Bây giờ chúng ta dừng lại đây để ngủ, rồi sáng mai lại lên đường .Họ kiếm chỗ khuất gió để ngồi và lấy lương thực ra ăn .Chưa ăn xong thì bé Tâm đã ngáp dài .- Em nhỏ nằm xuống ngủ đi, Y Blơm nói, sáng mai dậy đi sớm .Thằng nhỏ ngủ liền. Mắt con Hằng cũng chớp chớp muốn nhíu lại. Nhưng nó quá sung sướng nghĩ đến lúc gặp lại ba má nên nó không muốn ng