Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh hùng sơn cước - Full

Anh hùng sơn cước - Full

Tác giả: Thùy Hương

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341193

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1193 lượt.

chứ: tất cả mọi người đều nhắc tới hắn mà. Em còn nhớ nhà phóng viên mà bọn mình đã gặp trong quán đó không ?- Ông Thanh Tùng ấy à? Cái ông mà khoe rằng mình sẽ đi phỏng vấn được tên tướng cướp trước khi nhà chức trách tóm được hắn. Em thì chẳng tin “một ly ông cụ nào” những lời ông nói. Thế anh?- Đâu phải chỉ có một mình ông ta nói đến tên cướp. Chính vì Y Blơm mà chính quyền ở đây phải xin biệt phái một Đại úy cảnh sát ở tỉnh lỵ về để chỉ huy toán lính hành quân truy nã .- Dầu sao, anh em mình cũng chẳng nên đá động đến vấn đề này trước mặt bé Tâm. Tính nó đã nhút nhát sẵn .Hai anh em cả cười .- Anh này, em có một ý kiến. Bây giờ chúng ta sẽ đi thẳng tới kiếm ba má, chắc ba má sẽ phải ngạc nhiên, anh nghĩ sao?- Nhưng ba má đã về tới bờ hồ đâu?- Không phải ở bờ hồ. Em muốn nói đi đến Cầu Mây kia mà .- Ừ, cũng hay đấy. Nhưng em nghĩ lần theo bờ hồ dễ lắm sao? Làm gì có lối đi. Đúng ra mình phải băng qua ngọn đồi, rồi xuống thẳng Cầu Mây mới được .- Anh nói phải đó. Và bây giờ ta phải đánh thức ngay bé Tâm dậy mới được .- Việc ấy mới khó đấy! Việt cười vang đáp .- Khỏi lo, em biết cách này hiệu nghiệm lắm cơ .Hằng vội nướng hai miếng bánh mì thật thơm có phết bơ đàng hoàng và rót một chén cà phê sữa nóng hổi .- Anh coi nè !Nói đoạn Hằng bưng bánh và cà phê sữa vào trong lều, tiến lại gần cái nệm cao su bơm hơi trên đó bé Tâm nằm ngủ say sưa. Quả nhiên chẳng mấy chốc, đầu thằng bé đã đụng đậy, hai lỗ mũi nó phập phồng, rồi hai tay nó đưa lên dụi mắt. Nó mỉm cười hỏi :- Đã đến giờ điểm tâm rồi kia à?- Thấy chưa anh? Hằng bảo Việt .Khi được biết dự tính đi bộ tới Cầu Mây với ba má, bé Tâm cũng thích lắm. Chúng sẽ không phải đi bộ nhiều, vì từ Cầu Mây về sẽ được ngồi thuyền với ba má .- Mình phải mang theo đồ ăn chứ! Bé Tâm nhắc .- Chúng ta sẽ mang theo cái làn mây đựng bữa cơm trưa mà sáng nay má đã sửa soạn trước khi đi .- Có nặng quá không?- Không nặng đâu, chớ lo. Em chỉ cần mang đôi giầy cao cổ, vì phải băng qua đồi.- Thế có gặp kẻ cướp không?Việt nghe hỏi vậy chỉ nhún vai làm thinh. Một lát sau cả bọn lên đường .Lối đi bắt đầu lên dốc, rồi lại xuống đèo tới lòng một cái suối đã cạn nước .- Ồ thơm quá! Bé Tâm vừa nói vừa hít mùi thơm của các giống hương thảo mọc đầy hai bên lối đi .Sau một chặng dài, lối đi tách làm hai. Chúng nó bàn nhau đi theo lòng suối, vì như thế sẽ chắc chắn tới bờ hồ. Nhưng chẳng bao lâu, lối đi trở thành khó khăn, những tảng đá lở nằm ngổn ngang bịt kín mất lòng suối, muốn vượt qua phải đi quanh .- Đi mãi chẳng thấy đến nơi! Bé Tâm thở dài than .- Đi mãi đâu nào? Việt đáp. Mấy giờ rồi Hằng ?Con nhỏ dơ thay lên xem đồng hồ, nhưng vội kêu lên :- Khỉ quá, em đã quên đồng hồ ở lều rồi! Nhưng anh này, em nghe thấy tiếng người đi tới, ta thử hỏi thăm đường xem sao .Vừa lúc đó, lũ trẻ thấy từ một lùm cây trước mặt nhó ra một người đàn bà đi thất thểu, tay giắt một con lừa đeo một chiếc va li lớn .Bé Tâm đi nép vào với anh chị. Việt tiến lại gần người đàn bà. Con lừa hoảng sợ, kéo dây thừng muốn chạy. Bà già bị ngã chổng kềnh ra đất, để lộ hai ống quần sọc . Đồng thời, chiếc khăn quàng tuột xuống để lộ ra một chiếc đầu hói bóng loáng, lơ thơ vài sợi tóc .- A! bác Thanh Tùng, Hằng kêu lên .- Con nhà Ngọc Quang đây mà! Nhà phóng viên vừa đáp vừa luống cuống ngồi dậy. Các cháu đừng nói với ai là gặp bác ở đây nhé! Sẽ mất tất cả đó .- Thưa bác mất gì ạ? Việt lấy làm lạ hỏi .- Thì bài phóng sự của bác chứ gì nữa! Ta sắp đạt được kết quả rồi. Tên đó – Các cháu biết là ai rồi chứ - hiện đang lẩn trốn ở khu này! Ta đã cải trang để có thể tới gần mà hắn không nghi ngờ! Thế các cháu đi đâu vậy?- Thưa bác, các cháu muốn đi tới Cầu Mây với ba má. Hằng đáp .- Cầu Mây à? Dễ lắm, các cháu đi về phía tay trái là thẳng xuống đó .- Thưa có xa lắm không ạ? Bé Tâm hỏi .- Độ nửa tiếng thôi. Nhưng các cháu phải nhớ kỹ nhé: Không được nói một câu gì về bác, nghe không?- Các cháu nhớ ạ, Việt đáp .Ba đứa bèn từ giã nhà phóng viên rồi đi theo lối vừa được chỉ dẫn. Nhưng quá nửa giờ mà vẫn chẳng thấy bờ hồ đâu .- Đáng lẽ ban nãy ta phải rẽ tay trái mới phải, Hằng nói .- Em nói đúng, vậy bây giờ mình lộn lại .- Lộn lại! Bé Tâm rền rĩ kêu .Đôi mắt van lơn của nó làm Hằng mủi lòng, con nhỏ hiểu rằng em nó đã bắt đầu mỏi mệt .- Anh Việt này, hay ta leo lên ngọn đồi, Hằng đề nghị, có lẽ nom thấy bờ hồ và Cầu Mây .Khi chúng lên tới ngọn đồi, chỉ thấy một mầu cỏ cây như một mặt biển xanh vô tận .- Thôi đành trở xuống vậy. Việt nói .Vẻ mặt nó lúc này nghiêm trọng quá nên bé Tâm chẳng dám cãi lại và cắm đầu bước theo, miệng im thin thít. Đi thêm một chặng dài, chúng tới một nơi quang đãng .Việt nói với vẻ thất vọng :- Chúng ta chưa hề đi qua chỗ này bao giờ .- Anh Việt ơi, Hằng lẩm bẩm, hay là chúng ta đã …Nó sắp nói “bị lạc”, nhưng hai chữ này đã ngừng lại trên môi khi nó trông thấy bé Tâm ngồi cách đó chừng vài thước, đang nhặt một viên sỏi trong giày ra. Dù lo lắng đến đâu, chúng cũng không muốn để lộ cho bé Tâm thấy .- Bây giờ chúng ta thử tìm phương hướng bằng mặt trời vậy, Việt nói. Mặt trời đang lên, vậy là nó ở phía đ


XtGem Forum catalog