
Tác giả: Thùy Hương
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341198
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1198 lượt.
dê hét lên một tiếng và tiến lên, bọn người kia tiến theo. Việt bèn đẩy Hằng về phiá sau, rồi đứng chận ngay lối cửa ra vào lều, sẵn sàng nghênh chiến.Mụ già có vẻ bạo dạn hơn bọn kia, mụ vừa tiến vừa dơ gậy lên phía trước. Đợi cho mụ gần tới, Việt liền vung gậy gạt mạnh một cái, chiếc gậy của mụ bị văng xuống đất. Mụ vội nhặt lên, rồi hai bên lại đứng thế thủ .Những vòng người mỗi lúc một thu hẹp lại chung quanh ba đứa trẻ. Làm cách nào để ngăn họ khỏi xông vào lều?- Lạy trời che chở cho chúng con! Hằng lẩm bẩm .Lời cầu khẩn của nó hình như đã được trời nghe thấy! Một giọng nói oang oang từ trong rừng vọng ra. Mụ chăn dê và đồng bọn nhớn nhác quay lại. Ngay lúc đó, một người đàn ông cao lớn hùng dũng từ trong rừng xông ra, trông như một vị thiên thần .Hoạt cảnh thay đổi một cách kỳ lạ. Bọn người kia không dám xông vào lều nữa, mà họ líu ríu tiến đến chỗ người lạ với dáng điệu khúm núm sợ sệt .Việt và Hằng mở to đôi mắt để hiểu lý do của sự thay đổi lạ lùng đó .Người lạ dơ tay ngoắc bọn kia lại gần rồi dùng tiếng Thượng nói với họ, hình như để la rầy sự bạo hành mấy đứa trẻ trong lều .Rồi chàng dơ tay ra hiệu cho bọn người rút lui .
Chương 3
Sau đó người lạ mặt quay nhìn về lều với vẻ mặt trầm ngâm. Trong sự im lặng của đêm khuya, thái độ này làm cho hai đứa nhỏ thấy lo lắng. Chúng nghĩ rằng lúc này có lẽ lại sa vào một mối nguy hiểm lớn hơn trước .Người lạ mặt tiến lại hỏi:- Các em làm gì ở đây trong đêm khuya khoắt như thế này?- Thưa ông, chúng cháu đi lạc đường, Việt đáp .- Lạc đường, các em từ đâu tới? Từ quận lỵ chăng?- Thưa ông không, Hằng đáp. Chúng cháu cắm trại với ba má ở bờ hồ. Chắc ba má cháu đang lo sợ lắm .- Ta không hỏi con nhỏ, ta hỏi thằng anh kia! Đứa con trai, bao nhiêu tuổi?- Thưa ông cháu 12 tuổi, Việt đáp .- Em can đảm thế rất tốt. Ta đã thấy em kháng cự lại bọn dân làng ban nãy. Ta rất mến những đứa con trai không nhút nhát như cáy .- Nhưng thưa ông, sao dân làng lại ác cảm với chúng cháu? Hằng hỏi .- Mụ chăn dê có tính dở người. Mụ nói với dân làng rằng các em mang bùa ngãi tới định hại họ nên họ muốn đuổi các em đi nơi khác .- Kỳ thật! Việt đáp. Còn bé Tâm thì lại cho mụ ấy là mụ phù thủy .- Bé Tâm là ai? Phải con bé này không?- Thưa không, đó là em cháu, nó đang ngủ trong lều .- A, lại thêm một đứa nữa! Người lạ nhăn mặt nói. Các em có tất cả bao nhiêu đứa? Tám? Mười? Không, ba thôi à? Dầu sao, không phải là mấy chục đứa thì cũng đỡ. Nhiều thì cũng vui đấy, nhưng ta biết làm gì với một đàn trẻ bây giờ .Hằng rụt rè hỏi :- Thưa ông, ông có thể đưa chúng cháu về với ba má không ạ?- Không, không thể được, người lạ mặt đáp một cách khô khan. Ta đâu phải là một vú em? Thôi để ta suy nghĩ đã. Ta không thể để mặc các em ở đây, sợ dân làng lại tới hỏi thăm một lần nữa .- Thưa ông, ông không ở trong buôn này ạ? Việt hỏi .- Ta chẳng ở đâu nhất định .- Thế ông làm nghề gì ạ? Hằng hỏi .- Ta là người đốt than .- Thưa ông, Việt đề nghị, ông cho chúng cháu ở lại đây với ông tới khi kiếm được ai dẫn đường cho chúng cháu .- Ta cũng chẳng thấy có cách gì khác. Tuy nhiên, ta không thể ở lại đây với các em được. Ta còn phải đi chừng một giờ nữa mới tới nơi dùng bữa. Còn các em đã ăn uống gì chưa?- Thưa, chúng cháu ăn chút xíu rồi ạ. Việt đáp .- Như vậy các em chắc còn đói lắm! Vậy đi cùng ta. Gọi thằng nhỏ dậy, lẹ lên .- Thưa ông để cháu gọi. Hằng vừa nói vừa chạy vào lều .Người đốt than và Việt đứng đợi .- Thưa ông, ông đi săn về ạ? Việt vừa hỏi vừa chỉ cây súng của người lạ mặt .- Đi săn về? Người kia nhắc lại. Không phải! Nếu đi săn về thì ta phải mang thú vật chứ!- Cũng có ngày không bắn được gì ạ …- Ta thì không thế! Người kia đáp với giọng kiêu hãnh. Cây súng này chưa bao giờ bắt trượt …Việt sợ câu nói trên đã làm người này phật ý nên nó nín thinh .Hằng đã gọi được bé Tâm dậy và dắt nó đi ra, mắt nhắm mắt mở .- Thằng này hãy còn bé thế kia à? Người đốt than kêu lên. Nó còn ngái ngủ. Có sao không nhỏ?Bé Tâm nhăn nhó đáp: Cháu bị đau chân ạ .- Ừ, chân nó bị trầy thật. Rồi mai ta chữa cho. Bây giờ bé không đi được thì ta có cách .Nói đoạn người đó cúi xuống, nhấc bổng bé lên trông nhẹ như một cái lông chim, và đặt bé ngồi lên vai mình .- Thưa ông, nó nặng lắm đó ạ, Hằng nói. Ba cháu cũng không vác được nó lâu- Khỏi lo. Nhỏ con ngồi chắc nhé! Còn hai em theo ta .Việt và Hằng bước theo một cách chật vật, vì người đốt than tuy vác nặng mà vẫn đi nhanh .- Thế nào? Đi được chứ? Người đó quay lại hỏi. Được, ta thấy hai em đi cũng còn khỏe đấy…sắp tới nơi rồi .Việt và Hằng đinh ninh rằng sẽ đi tới một xóm nhà hay một nông trại. Nhưng chúng rất ngạc nhiên thấy mục tiêu của cuộc hành trình cũng lại là một căn lều bằng gỗ, ẩn trong bụi rậm .Người đốt than vào lều, bật lửa lên để thắp đèn, rồi đi lấy chiếc túi để ở góc lều .- Tốt lắm, hắn nói, ta thấy tên đầu bếp của ta đã không quên bữa ăn chiều … Các em ngồi xuống đây, để ta xem trong túi có gì nào .Rồi hắn lần lượt lôi ra bánh mì, thịt hộp, trái cây .Ba đứa trẻ bụng đói như cào, nuốt nước miếng .- Nào các em ăn đi .Rôi bốn người cùng ăn rất n