
Tác giả: Thùy Hương
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 1341199
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1199 lượt.
ông. Bờ hồ ở phía tây, bên kia .- Thế nào cũng phải tìm thấy bờ hồ mới được, Hằng đáp. Bé Tâm buộc chiếc giày xong chưa ?- Em mệt rồi, thằng nhỏ thở dài đáp. Anh Việt đã nói là không xa mấy kia mà .- Một đứa con trai đã lớn như em chẳng nên nói là mệt rồi, khi mới đi có … có …Hằng bỏ dở câu nói, vì nó sực nhớ ra rằng chúng đã đi từ ba tiếng đồng hồ rồi .- Thế còn xa không hả chị? Bé Tâm hỏi. Mà em cũng thấy đói bụng rồi! Nó vừa nói vừa nhìn chiếc làn với đôi mắt thèm thuồng .Hằng gắt:- Đã có ba má đâu mà đòi ăn? Bé Tâm thở dài :- Vậy thì đi mau lên chứ!Rồi chúng nó lại tiếp tục đi. Sau một tiếng đồng hồ mà chúng thấy dài như một thế kỷ, Việt quyết định dừng lại nghỉ. Bé Tâm không thể bước đi được nữa, hai đứa lớn cũng đã thấm mệt. Mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cây cỏ lơ thơ không có bóng mát .- Bây giờ chúng ta ăn cơm đi, Hằng đề nghị với giọng cố làm vui vẻ. Có lẽ bé Tâm đói lắm rồi nhỉ !Thằng nhỏ hỏi :- Nhưng … còn ba má?Hai đứa lớn thấy lòng se lại, không phải vì bữa cơm, mà vì chúng đoán rằng ba má đang lo sợ khi trở vê không thấy chúng đâu cả .- Chỉ có ba người mà nhiều bánh quá! Bé Tâm nói. Để dành đến chốc nữa cho ba má, chị Hằng nhé!- Ừ, để dành …Nhưng Hằng không nói thêm “cho ba má “. Nó vừa nghĩ rằng chúng sẽ cần đến những cái bánh này nếu …Rồi nước mắt nó chạy quanh. Để bé Tâm khỏi thấy, nó chỉ cho bé Tâm ra xem một tổ kiến lớn gần đó. Nó xếpbánh vào làn và nói:- Anh Việt này, em không dám nói trước mặt bé Tâm, nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật! Chúng ta bị lạc rồi phải không?Việt gật đầu:- Ta chỉ còn một cách: Cứ theo lối trước mặt mà đi về hướng tây .- Thế mình có thể tới trước khi trời tối không? Hằng nghẹn ngào hỏi .- Làm sao biết được? Anh đã định rằng nếu trời tối, ta sẽ đặt bé Tâm nằm dưới một gốc thông rồi anh em mình thay phiên nhau mà trông nó. Ở đây không có thú dữ đâu mà sợ .- Nhưng có Y-Blơm!Việt bỗng chột dạ. Hôm qua khi nhà phóng viên Thanh Tùng nói đến Y-Blơm, nó còn ước ao muốn gặp tên tướng cướp để xem thế nào. Nhưng nay thì …Tuy nhiên, nó không muốn tỏ ra sợ hãi. Nó là anh cả, chủ gia đình. Lúc thường ở nhà, nếu có một đôi khi con Hằng tỏ ra bộ hơn nó ở vài điểm, thì trái lại, lúc này, nó cảm thấy em gái nó phải tin tưởng vào lòng can đảm của nó, nên nó không thể làm cho em nó phải thất vọng. Nó quả quyết:- Chúng ta sẽ không gặp Y-Blơm đâu! Tin sao được lời ông phóng viên! Em không mệt là tốt. Ta sẽ cõng bé Tâm nếu cần. Thôi, đưa chiếc làn mây anh mang rồi chúng ta lên đường .