
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341782
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1782 lượt.
Tiền mặt.Dana cầm cái gói và khi ra gần đến cửa, nàng bỗng dừng lại, lòng tràn ngập sợ hãi. Hai người đàn ông khác tay cầm bộ đàm đã đứng ngoài cửa. Dana nhìn họ, miệng đắng ngắt. Nàng quay lại và đi vội vào trong.Người nhân viên hỏi:- Chuyện gì nữa vậy, thưa cô?- Không. Tôi… - Dana lo lắng nhìn quanh. - Ở đây có lối ra nào khác không?- Ồ, có, có đến vài lối ra.Vô dụng thôi, Dana nghĩ. Họ đã theo dõi hết rồi. Lần này thì không còn lối thoát nào nữa.Dana chợt để ý đến một nữ khách hàng mặc áo khoác màu xanh đã cũ đang xem một cái khăn trong tủ kính. Dana nhìn cô ta một lát rồi tiến lại.- Chúng đẹp quá nhỉ, - nàng nói.Người phụ nữ mỉm cười.- Vâng.Những người đứng ngoài cửa quan sát hai người đàn bà nói chuyện với nhau. Họ nhìn nhau và nhún vai.Tất cả các lối ra đều đã được bố trí cẩn thận.Ở bên trong Dana đang nói:- Tôi rất thích cái áo khoác của cô. Nó có màu y hệt cái của tôi.- Tôi e là cái này sắp rách rồi. Áo cô đang mặc mới đẹp.Những người ở ngoài nhìn cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp diễn.- Trời lạnh quá, - một người phàn nàn. - Mong là cô ta sớm đi ra để cho chúng ta còn kết thúc công việc phiền phức này.Người kia gật đầu.- Cô ta không có đường…Anh ta im bặt khi thấy hai người phụ nữ đổi áo cho nhau. Rồi anh ta cười to.- Chúa ơi, nhìn xem cô ta đang cố tìm cách chạy trốn kìa. Họ đổi áo cho nhau. Thật là một con đĩ ngu ngốc!Hai người phụ nữ biến mất một lát đằng sau giá áo.Người đàn ông đứng ngoài cửa nói vào máy bộ đàm.- Đối tượng đã đổi áo khoác đỏ lấy áo khoác xanh… Khoan đã. Cô ta đang đi ra cửa số bốn. Bắt ngay cô ta tại đó.Ở cửa số bốn cũng có hai người đàn ông đợi sẵn. Một lát sau một người nói vào máy bộ đàm.- Thấy cô ta rồi. Cho xe đến đây.Họ nhìn nàng từ cửa bước ra bầu không khí lạnh giá. Nàng kéo chiếc áo khoác xanh vào sát người và bắt đầu đi xuống phố. Họ theo sát nàng.Lúc nàng đi đến góc phố và giơ tay vẫy taxi, một người tóm lấy nàng.- Cô không cần gọi taxi. Chúng tôi chuẩn bị xe cho cô rồi.Nàng ngạc nhiên nhìn họ.- Các ông là ai? Các ông nói cái gì vậy?Một người nhìn chăm chú vào mặt nàng.- Cô không phải là Dana Evans?- Dĩ nhiên là không.Hai người đàn ông nhìn nhau, rời khỏi người đàn bà và chạy vội về cửa hàng. Một người quát vào máy bộ đàm.- Nhầm mục tiêu rối. Nhầm mục tiêu rồi. Có nghe tôi nói không?Cùng lúc ấy những người khác chạy bổ vào cửa hàng, nhưng Dana đã biến mất.Nàng bị kẹt trong cơn ác mộng ngoài đời, bị mắc bẫy trong một thế giới thù địch với những kẻ thù vô danh đang tìm cách giết mình. Nỗi sợ hãi và kinh hoàng đã làm nàng gần như tê liệt. Khi xuống taxi, Dana bắt đầu bước nhanh, cố không chạy và hoàn toàn không biết mình đang đi đâu. Nàng đi qua một cửa hàng có bảng hiệu đề TRANG PHỤC TUỲ CHỌN CHO MỌI DỊP. Một cách vô thức, Dana bước vào. Bên trong đầy các loại quần áo, tóc giả và đồ trang điểm.- Tôi có thể giúp gì?- Có. Gọi cảnh sát. Nói với họ có người muốn giết tôi.- Thưa cô?- Ờ vâng. Tôi muốn thử một bộ tóc vàng.- Lối này. Xin mời cô.Một lát sau Dana đứng ngắm mình trong gương.- Nó làm cô thay đổi nhiều đến kỳ lạ.- Hy vọng là vậy.Ra khỏi cửa hàng, Dana vẫy một chiếc taxi. - Sân bay OHare. - Mình phải về với Kemal.***Rachel nhấc máy khi nghe chuông điện thoại reo.- Alô… Bác sĩ Young… Báo cáo cuối cùng?Jeff trông thấy vẻ căng thẳng trên mặt cô.- Ông cứ thông báo qua điện thoại cũng được. Ông chờ cho một lát.Rachel nhìn Jeff, hít một hơi dài và cầm điện thoại vào phòng ngủ.Anh có thể nghe thấy giọng cô, yếu ớt.- Nói tiếp đi, bác sĩ.Một sự im lặng kéo dài đến ba phút, và Jeff, với vẻ quan tâm, đang định vào phòng ngủ thì Rachel bước ra với khuôn mặt hớn hở mà anh chưa bao giờ thấy.- Thành công rồi! - Cô gần như nghẹt thở vì kích động.- Jeff, bệnh của em đã đỡ hẳn. Phương pháp điều trị mới đã thành công.Jeff nói.- Tạ ơn Chúa? Thật là tuyệt diệu, Rachel.- Ông ấy muốn em ở đây thêm vài tuần, nhưng em sẽ không còn bị lên cơn nữa. - Giọng cô đầy vui sướng.- Vậy thì phải đi ăn mừng, - Jeff nói. - Anh sẽ ở lại đây với em cho đến khi…- Không!- Không cái gì?- Em không cần anh nữa, Jeff.- Anh biết, và anh rất mừng…- Anh không hiểu sao? Em muốn anh đi về.Anh ngạc nhiên nhìn Rachel.- Tại sao?