80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Boss Mặt Dày! Muốn Chiếm Hữu Mèo Con

Boss Mặt Dày! Muốn Chiếm Hữu Mèo Con

Tác giả: Kết Kết

Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015

Lượt xem: 134583

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/583 lượt.

, anh cầm lấy ly café của Thẩm Tước, rồi lặng lẽ ung dung như không, đưa ly café trống rỗng hồi nãy của anh vào tay cô.



Dĩ nhiên, Khước Chi Thâm vẫn nhàn nhã như trước. Đi thẳng khỏi phòng café trước khuôn mặt đang méo mó khó chịu của Thẩm Tước. Trước khi đi, Khước Chi Thâm vẫn còn mặt dày để nói với Thẩm Tước:



“_Cảm ơn trước! Tạm biệt!”



Lúc Khước Chi Thâm vừa rời đi, Liêu Thanh lập tức cười ra nước mắt, ôm bụng ngồi trên ghế sofa lăn qua lăn lại:



“_Haha...Tôi…tôi không nhịn được mất. Khục khục…chuyện…chuyện này mà…mà mọi người biết kiểu gì cũng…cũng không thể không…cười ! Tôi có lên Trời, lạy trước ông ta cũng phải lôi kéo bằng được Đại tá lên làm trò cười…Chuyện…chuyện hài nhất tôi từng thấy…Khặc khặc…Đúng là…là Đại tá huyền thoại…ôi trời, tôi cười đến chết mất…ahaha!”



Thẩm Tước vẫn đứng ngây người, khẽ liếc mắt qua Liêu Thanh. Vừa cười lại còn luôn mồm nói không ngừng, không biết rằng giọng anh lúc cười rất khiến người ta muốn đến tát anh vài cái hay sao?



Thẩm Tước khẽ nắm chặt tay, khiến chiếc ly café bị nhăn nhúm, méo mó trong tay cô. Rồi cô nghĩ đến ánh mắt đang suy nghĩ của Khước Chi Thâm lúc Thẩm Tước đưa ly café cho anh, vài giây sau Thẩm Tước cười một tiếng, nói với giọng hết sức khó chịu:



“_Chẳng lẽ, lấy một ly café tôi đưa cho Đại tá cũng khiến anh phải suy nghĩ tốn nhiều calo và tế bào não sao?”



Rồi Thẩm Tước không nói gì nữa, ngừng đoạn nhìn Liêu Thanh vẫn còn cười trên ghế sofa. Liêu Thanh ơi, Liêu Thanh à, nếu anh mà còn không hết cười, Bác sĩ Vĩ đây sẽ không ngại mà khâu miệng anh lại đâu.



Sáng thứ Sáu, từng ánh nắng rải trên con đường dài, chiếu rọi vào khung kính cửa thủy tinh trong suốt. Những vạt nắng mông lung hắt lên khuôn mặt Vĩ Thẩm Tước. Chẳng nói cũng biết, hiện tại vẻ mặt Thẩm Tước vô cùng khó chịu. Cô hằn học, khó ở từ sáng. Ừm... Thẩm Tước vốn không mấy quan tâm đến làn da, nhưng từ khi cha sinh mẹ đẻ, cô đã mang trên mình làn da trắng muốt mềm mại. Nhưng cũng không thể vì thế mà để nắng làm cháy da của cô, như thế sẽ rất đắc tội với cha mẹ đã cho cô làn da trắng đẹp mà bao nhiêu người phụ nữ mong muốn thế này.



Thẩm Tước khẽ lẩm nhẩm : "_Fantastic (Tuyệt vời) ! Tôi bị cháy nắng là do các người đấy !"



Thẩm Tước nghiêng đầu vào thành ghế, nhìn về hướng cửa sổ...



Wow ! Cục cảnh sát quả là biết "tiếp đãi" khách đấy. Ít nhất cũng giúp cô đóng cửa, giờ thì sao? Cả một cái mảnh rèm rách che nắng cũng chẳng dính ở cửa.



Rồi Thẩm Tước cũng chẳng nói gì, dãn mặt quay về với chiếc máy tính và ống thí nghiệm thuốc. Trên bàn làm việc, chất đầy những lọ thuốc hóa học, ống nghiệm và vải bông y tế.



Cục cảnh sát quả là thiếu phụ nữ, dù có phụ nữ hành nghề cảnh sát cũng không được đẹp và chiếm phần rất nhỏ. Thẩm Tước khi bước vào cục, đương nhiên không biết từ bao giờ nhận được chức danh "Tiểu mỹ nhân".



Các viên cảnh sát đàn ông trẻ hay trung niên đều cỡ 5 phút lại bước vào phòng làm việc của Thẩm Tước, viện cớ đau này đau nọ nhờ "Tiểu mỹ nhân" chữa giúp. Rồi ở lại nói chuyện tầm phào với cô. Một lần Liêu Thanh cũng đến phòng làm việc của Thẩm Tước, tay hình chữ V, mặt tươi cười như nở hoa:



"_Hi ! Tiểu Mỹ Nhân. Làm việc ở đây vất vả chứ ?"



Thẩm Tước cười cười, chỉ đáp : "_Yes. Vất vả muốn chết đây. Các anh thật biết viết chữ "quan tâm" mà."



Tất nhiên, lời nói đã biểu hiện hết cảm giác của Thẩm Tước. Cô nhướn mày nhìn anh ta, tay còn lại dùng tập hồ sơ che một bên mặt tránh nắng.



Liêu Thanh hết nói nổi



Ánh mắt anh ta lộ vẻ lấp lánh, thú vị. Ừm ừm... được giúp tiểu mỹ nhân là vinh hạnh của Liêu thanh tôi đây mà. Liêu Thanh đến chiếc tủ hồ sơ đặt gần đó, kéo chiếc tủ nhỏ cao nhất. Anh ta lấy ra một vạt vải trắng dài, rồi đến gần cô chìa tay ra.



Thẩm Tước nhíu mày : "_Gì thế ?"



Liêu Thanh nói lại : "_Cô có mũi kim nhỏ không? Tôi muốn 4 cái."



Dù là Liêu Thanh nói thế, nhưng Thẩm Tước vẫn còn ngây ra vài giây. Rồi cô chợt hiểu ra vấn đề, nhanh chóng đưa cho anh ta 4 mũi kim nhỏ sắt bén.



Anh ta nhận mũi kim, cười nửa miệng quay người đến gần cửa sổ. Liêu Thanh đính một góc vạt vải ở cửa sổ bằng kim, rồi căng vạt vải ra đính ở 3 góc còn lại. Ánh nắng giờ chỉ còn hắt lại qua nhưng lỗ nhỏ li ti trên vạt vải trắng.



"_Xong rồi đấy. Hài lòng chưa Tiểu Thư ?" – Liêu Thanh chợt đùa cô.



Như lòng có chút ấm ấp, Thẩm Tước khẽ lung lay người trên chiếc ghế, nhẹ nhàng lên tiếng :"_Cảm ơn anh"



Liêu Thanh xấu hổ trước thái độ của "Tiểu Mỹ Nhân", gãi mũi cười cười.Anh ta chưa kịp nói lại, một hồi chuông điện thoại của Thẩm Tước vang lên. Là một viên cảnh sát phòng hình sự. Nếu là phòng hình sự, không lẽ là một chuyện quan trọng gì.



Thẩm Tước nhanh chóng nhận lấy cuộc gọi. Một giọng nói có phần nghiêm trọng, bàng hoàng vang lên:



"_Bác sĩ Vĩ. Không hay rồi, mau đến đây. Quán bar "The King." ở đường XX phố OT. Cô nhớ đem theo dụng cụ y tế chuyên ngành đến."



Thẩm Tước chấn độ