Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cảnh sát và thám tử tư - Full

Cảnh sát và thám tử tư - Full

Tác giả: Dorothy McFalls

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134684

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/684 lượt.

ờ. Ta không mua trẻ sơ sinh. Ta chỉ là tạo ra một gia đình. Các cô gái sẽ nuôi dạy các con của ta. Họ sẽ phải làm. - Ông nhìn vào bức tranh vẽ Vạn lý trường thành của Trung Quốc đang treo suốt chiều dài trên tường trong phòng. - Ta sẽ không còn sống để chứng kiến bất kỳ đứa trẻ nào được sinh ra.- Ông không biết rằng, ông có thể làm bất ngờ bác sĩ của ông, và sẽ sống để làm cho anh ta ngạc nhiên . - Tôi nói.- Thật không may là ta biết rất rõ sức khoẻ của mình. - Ông nói, giọng khô héo.- Ông có thể nhầm lẫn. - Tôi ghét sự buông xuôi. Tôi ghét khi phải mất bất cứ cái gì đó hoặc bất cứ người nào tôi quen biết. - Ông đang nhầm lẫn.Quyết tâm của tôi đã mang lại một nụ cười trên môi của ông già. - Thiên thần ngọt ngào của ta. - Ông thở dài và sau đó cầm ly nước lên uống.- Con hiểu lý do tại sao ông muốn có con. - Mặc dù bắt đầu một gia đình ở độ tuổi của ông ta dường như là một cái gì đó... um ...không khả thi. - Nhưng tại sao lại phải bí mật? Tại sao ông lại lo lắng khi mà con hỏi những cô gái mại dâm mà ông đã gặp?- Có rất nhiều người muốn có nhà của ta, tiền của ta, vị trí của ta. Nhiều người sẽ giết nhau để có những gì ta có. Ta cần phải bảo vệ tương lai của ta trong bụng của các cô gái.- Điều đó không phải là lý do chính đáng để trả tiền một người nào đó làm đau Kyra. - Pete nói, giọng anh hơi hài hước. - Cô ta đã gần chết.- Ta bảo đảm với con thằng Dustin đã hành động mà không có sự cho phép của ta. Đó là những rắc rối đến với những đứa muốn vươn lên. Nó nghĩ rằng nó biết những gì ta muốn và không cần phải hỏi. - Ông viết vội một địa chỉ trên một mảnh giấy và trao nó cho Pete. - Hãy ném cho nó một cuốn sách. Cuốn sách sẽ dạy cho nó về một bài học của sự đau khổ.Pete có vẻ hài lòng. Anh cẩn thận cầm tờ giấy và gấp nó vào túi áo của mình. Tôi, mặt khác, lại cảm thấy rất đáng ngờ. Ông Fu sao lại là một người quá dễ tính. Quá thân thiện. Ngay cả đối với anh. Đặc biệt là làm thế nào chỉ mới mười ngày trước, ông đã từ chối một cách cứng cỏi để gặp tôi. Tôi tự hỏi, nếu như tôi đã chết, bảo ông bàn giao kẻ theo dõi tôi ông có sẵn sàng không? Còn lý do tại sao Dustin lại đi đầu độc tôi? Có phải để làm cho anh ta nổi bật trong vương quốc của ông Fu?Và còn những cô gái mất tích nữa? Có phải họ đang ở đây?- Có những thứ không cần phải cho thêm. - Tôi nói to.- Đây là một lỗi lầm, thiên thần của ta. Hãy quên đi.Làm sao quên? Làm thế nào mà tôi có thể quên? Đó là cuộc sống của tôi ... và, mặc dù Pete nghĩ gì thì tôi cũng đã gắn liền với công việc của mình. Nhưng bất đắc dĩ, tôi cũng đã phải thừa nhận rằng ông Fu nói đúng. Tôi muốn giải quyết câu đố về lý do tại sao một ai đó muốn giết tôi, và tôi đã hiểu rõ. Tôi bây giờ cần phải tập trung vào việc tìm kiếm những cô gái mất tích.Cho dù Pete hoặc tôi thúc giục, ông Fu cũng không nói gì thêm về câu chuyện của mình. Rõ ràng, ông không có ý tưởng về những gì đã xảy ra với những cô gái mại dâm. Không ai trong giới của ông thò tay vào... hoặc có liên quan. Và cũng có lẽ ông thật sự không biết. Bệnh tật của ông đã rung chuông thần chết trên người ông. Điều này có thể để tin rằng, chỉ một lần, có những việc mà đã xảy ra tại Honolulu mà ông đã chẳng biết gì về nó.Ông Fu đã không tin là có ai đó đã bắt cóc các cô gái. Ông thuyết phục rằng chắc có lẽ một gã điên, một gã cô độc, một gã lai lịch không rõ nào đó, đã giết chết họ. Nếu không thì chắc chắn là ông đã có nghe nói về điều đó. Đối với chị em Anna và Tina, tôi thầm cầu nguyện là ông đã nói sai.Với suy nghĩ không vui trong lòng, tôi vẫn cứ bò miệng quanh miệng chén mà vẫn không xuống được với những câu hỏi chưa được giải đáp, tôi được Pete đưa ra khỏi phòng của ông Fu. Blakely và Grant đã chờ sẵn bên ngoài cửa. Đương nhiên là tôi kiểm tra các đôi giày. Giày của Grant là đôi giày đen cũng cũ xì như các tay cảnh sát khác. Còn giày của Blakely, thì mềm mại nhỏ nhắn, đúng là cả một công trình nghệ thuật. Nó chính xác là loại giày Pete đang mang.Pete là con nhà giàu. Tất cả những ai biết về hòn đảo thì đều biết về gia đình của anh. Họ sở hữu một chuỗi các khách sạn, một trong số chúng thuộc loại hạng sang. Tôi có thể hình dung được khi anh có đủ khả năng lãng phí tiền bạc của mình về đôi giày.Blakely thì không phải con nhà giàu. Ít nhất là tôi không nghĩ như vậy. Có lẽ anh ta thừa hưởng gia tài từ một ông bác giàu có nào đó. Hoặc có lẽ Pete đã mua tặng anh ta đôi giày trong lễ Giáng sinh. Hoặc có thể là ông Fu đã đúng...... Blakely một cớm bẩn?Tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân. Anh ta đang càu nhàu. Anh ta dường như hay làm thế mỗi khi thấy tôi. Pete đã dễ dàng tha cho tôi đi và kéo tôi trở lại cuộc đời mới trong khi Blakely lại muốn lôi tôi xuống và quẳng mông của tôi vào tù. Với Blakely, tôi được xem như là một đống rác trên đường cần phải quét đi. Tôi chỉ là một tội phạm đã thoát khỏi sự trừng phạt của công lý.Nếu hỏi Mamma Jo, bà ta sẽ đảm bảo rằng tôi đã làm việc rất cật lực, chùi mỗi góc trong khách sạn của bà láng bóng, để trao đổi cho việc bà ấy đã trả tiền lại cho bốn cặp vợ chồng mới cưới mà tôi đã móc túi. Tôi coi như là nợ c