
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341846
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1846 lượt.
phản chiếu cho thấy một cô gái trẻ có khuôn mặt trái soan, làn da dịu dàng, hàm răng trắng, cằm khỏe khỏe quá chăng? Cặp môi dày khêu gợi dày quá chăng? Và cặp mắt đen ranh mãnh.Nếu khuôn mặt cô thiếu một chút xinh đẹp thì thân xác cô lại như một sự bù đắp còn hơn cả mong đợi. Ở tuổi mười lăm thân hình Lucia đã phát triển hoàn thiện với bộ ngực căng tròn, eo nhỏ và cặp mông chuyển động hứa hẹn đầy khoái lạc.– Thế này thì bố phải đến phải gả chồng sớm cho con mất. - Người cha thường trêu con gái. - Chẳng mấy chốc mà con sẽ khiến các chàng trai phát điên lên, cô gái trong trắng và bé bỏng của cha.– Con muốn lấy một người như cha, nhưng chẳng có ai được như cha đâu.Ông cười.– Không sao. Cha sẽ tìm cho con một hoàng tử. Con sinh ra dưới ngôi sao may mắn. Một ngày nào đó con sẽ biết đến cảm giác khi một người đàn ông ôm con trong vòng tay.Lucia đỏ mặt.– Vâng, thưa cha.Đúng là không có ai làm việc đó với cô. Trong suốt mười hai giờ qua, Benito Patas, một trong những gã bảo vệ, luôn có mặt trên giường cô khi người cha vắng mặt ở thị trấn. Lucia biết, nếu bị cha phát hiện ông sẽ giết chết cả hai.Benito ở tuổi ba mươi, và cái việc cô con gái xinh đẹp và trinh trắng của dòng họ Angelo Carmine vĩ đại đã chọn gã để phá trinh mình luôn làm gã tự hào.– Có được như em muốn không? - Hắn hỏi sau lần đầu chung đụng.– Ồ được - Lucia hổn hển. - Khá hơn.Cô nghĩ thầm, Tuy hắn không được như Mario, Tomy hay Ennco, nhưng chắc chắn là khá hơn Boberto hay Leo.Mười ba tuổi, Lucia thấy mình giữ trinh tiết thế là đã quá lâu Cô ngó quanh và quyết định người may mắn sẽ là Paolo Costel1o, con trai của một trong những bác sĩ của Angelo Carmine. Paolo mười bảy tuổi, người vạm vỡ, là ngôi sao bóng đá ở trường. Lần đầu nhìn thấy Paolo cô đã ham mê ham mệt.Lucia tìm mọi cách để tiếp xúc với người mình yêu được nhiều nhất. Paolo không hay biết rằng những gặp gỡ thường xuyên đó đã được tính toán kỹ càng.Cậu vẫn coi cô gái hấp dẫn của Angelo Carmine như đứa trẻ. Vào một ngày đầu tháng Tám, Lucia quyết định không thể cứ ngồi chờ được nữa. Cô gọi điện cho Paolo.– Lucia Carmine! đây Bố em có chuyện muốn bàn với anh, cụ hỏi chiều nay anh có thể đến nhà bể bơi không?Paolo ngại ngùng lẫn mừng rỡ. Angelo Carmine là một cái tên mà ai cũng nể sợ, nhưng không ngờ con người Maftoso hùng mạnh này lại biết đến sự tồn tại của cậu.– Anh rất sung sướng. - Paolo nói. - Cụ muốn anh đến vào lúc nào?– Ba giờ.Giờ nghỉ trưa, lúc cả thế giới còn đang ngủ. Nhà bể bơi đứng lẻ loi ở tận tít một đầu của vùng đất rộng của gia đình cô, cha cô lại đã ra khỏi thị trấn. Sẽ chẳng có gì cản trở ...Paolo đến đúng giờ hẹn. Qua chiếc cổng để ngỏ dẫn tới khu vườn, cậu đi thẳng vào dẫy nhà và đứng trước cánh cửa đóng kín, gõ nhẹ.– Thưa ngài Carmine ...?Một bóng người tiến về phía cậu.– Paolo ...Cậu nhận ra giọng nói của cô.– Lucia, anh tìm cha em. Cụ có đây không?Lucia đã đến sát bên Paolo, đủ để cậu thấy cô không váy áo gì trên người.– Lạy Chúa Paolo hổn hển. - Cái gì ...?– Em muốn anh ... với em.– Điên à? Em còn là đứa trẻ con. Thôi, anh phải chuồn đây. Cậu bắt đầu đi ra cửa.– Cứ đi đi Em sẽ mách cha là anh muốn cưỡng hiếp em.– Đừng. Em đừng làm thế.– Về đi, rồi anh sẽ thấy.Cậu dừng lại. Nếu Lucia làm thật, trong đầu cậu không một mảy may nghi ngờ về số phận của mình. Chặt phăng cái của ấy đi chỉ là việc mở đầu.Cậu bước tới gần Lucia để giãi bày:– Lucia, em thân yêụ. – Anh gọi vậy nghe được đấy.– Không ... Hãy nghe anh, Lucia. Điều này rất nghiêm trọng, cụ sẽ giết anh, nếu em nói là bị anh cưỡng hiếp.– Em biết.Cậu cố thêm một nước:– Cha anh sẽ bị mang tiếng. Cả gia đình anh sẽ bị phỉ nhổ.– Em biết.Vô vọng.– Thế em muốn gì ở anh?– Em muốn anh ... làm nó cho em.– Không. Không thể được. Nếu cha em biết, ông cụ sẽ giết anh ngay.– Còn nếu anh đi khỏi đây, bố em chắc chắn sẽ cho anh toi mạng. Anh không có cách thứ ba để lựa chọn, đúng không”.– Nhưng tại sao lại là anh, Lucia? - Anh nhìn cô hoang mang.– Bởi vì em phải lòng anh, Paolo....Cuối cùng, Lucia tỉnh trước. Cô lên tiếng:– Mai lại thế nhé.