
Tác giả: Enleri Kuin
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341089
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1089 lượt.
nhỉ?-Em không có dạng ham thích nào thường xuyên. Luôn luôn là các cuộc thử nghiệm. Grant,..anh sao vậy?Grant Ame nhìn vào bàn tay rám nắng bé nhỏ, đã lọt vào trong tay anh ta từ lúc nào. Lạy Chúa, chuyện ấy đã xảy ra ư!-Nếu như tôi quay lại vào lúc bảy giờ, em đã kịp phục trang chưa?- Tự dưng chàng lêu lổng thấy câu hỏi của mình trở nên nghiêm túc như chưa bao giờ có.Cô gái nhìn Grant với vẻ dịu dàng.-Tất nhiên, anh Grant- Cô khẽ đáp.-Và em không phản đối nếu như anh đưa em đi khoe khoang ở chỗ một vài người bạn phải không?Grant thấy bàn tay cô xiết nhẹ vào tay mình.-Anh đáng quí lắm!** *-Enleri, tôi... tìm thấy nàng rồi, tôi tìm thấy nàng rồi- Grant líu giọng trong điện thoại.-Cậu tìm thấy người đã đặt chiếc phong bì vào xe của cậu rồi à?- Enleri linh hoạt hẳn lên.-Anh bảo gì cơ ?- Tiếng Grant hỏi lại.-Chiếc phong bì. Bản chép tay ấy.-À.. – lặng im trong máy một lát- Anh có biết không Enleri?-Cái gì cơ?-Tôi đã hoàn toàn chẳng nghĩ đến những trò ngốc ấy nữa rồi..
Chương 9: Hang ổ của kẻ mổ bụng
Chỉ còn việc chờ đợi. Cố giết thời gian tôi lặp lại trong suy nghĩ những việc đã xảy ra trong ngày. Và tôi cố gắng sử dụng các phương pháp mà Holmes vẫn thường dùng. Lưu ý của Holmes về việc Kẻ mổ bụng là một trong bốn tên tất nhiên chiếm không ít vị trí trong tư duy của tôi, nhưng các vấn đề nan giải khác làm tôi bế tắc- đó là sự khẳng định của ông anh trai Holmes về việc hiện giờ bạn tôi còn chưa thấy hết đuợc các chi tiết, việc Holmes khao khát cố chộp lấy một “con hổ”, việc lùng sục trong các ngõ nhỏ London của Holmes. Nhưng đứa nào là “hổ”. Và tại sao lại nhất thiết phải theo dõi nó truớc khi lôi Kẻ mổ bụng ra ánh sáng
Tôi sẽ hân hoan làm sao nếu như biết rằng lúc đó tôi đã nắm đuợc trong tay chìa khoá của mọi lời giải. Nhưng tôi vốn mù tịt nên không hề nghĩ gì theo hướng đó.Cố gắng bắt lại các suy nghĩ đang tản mạn và thời gian trôi qua đơn điệu của tôi chỉ bị ngắt quãng, khi một phái viên ăn mặc bảnh bao mang thư đến Bayker.-Thư của ngài Mycroft Holmes gửi ngài Sherlock Holmes, thưa ngài.-Ngài Holmes hiện nay không có nhà- tôi nói- Anh có thể để thư lại đây.Sau khi tiễn anh ta ra cửa tôi bắt đầu xem xét các phong bì dán kín mang dấu của Văn phòng dịch vụ Foreen, nơi ông anh của Holmes đang hoạt động.Tôi rất muốn bóc phong bì nhưng tất nhiên, đã không làm thế. Đặt nó lên bàn và tiếp tục bước quanh trong căn phòng. Mấy giờ trôi qua nhưng Holmes vẫn không thấy về.Tôi luôn luôn lại gần cửa sổ, nhìn sương mù dăng đặc lại trên phố xá London. Hoàng hôn đã buông và tôi nghĩ rằng đêm tối này thật hợp với tội ác của Kẻ mổ bụng.Thật lạ là đúng lúc tôi nghĩ thế thì nhận đuợc mẩu giấy của Holmes. Tôi mở nó ra bằng đôi tay run run. Thằng nhỏ mang nó đến đứng yên lặng chờ tôi.“Watson thân mến! Hãy đưa cho chú bé này nửa cu-ron thù lao công lao động. Tôi chờ anh ở lộ Montangoo, Sherlock Holmes”Tôi tin rằng chú bé nhanh nhẹn với nét mặt tinh ranh này chưa bao giờ đuợc nhận món tiền thù lao hào phóng như thế. Đang rất vui nên tôi đưa cho chú cả một cu-ron.Và giờ đây tôi đang đi trong chiếc xe hòm, van nài tay lái xe ngựa phóng nhanh hơn trong màn sương cứ dày đặc lại như món súp đậu. May là người đánh xe có một khả năng đáng kinh ngạc về dò đường nên ít phút sau anh ta đã nói:-Cửa vào ở bên phải, thưa ngài. Ngài đi đi và hãy cẩn thận chiếc mũi, không sẽ đập nó vào cái cổng quỉ sứ ấy đấy.Tôi đưa tay ra sờ tìm chiếc cổng, bước vào bên trong và ghé vào nơi ở của bác sĩ Meray, nhìn thấy bạn tôi ở đó.-Lại một người nữa, Watson- Holmes đón tôi với một tin mới đáng sợ như vậy. Bác sĩ Meray lặng im đứng cạnh chiếc bàn trên đó đặt một tử thi. Michel-Pior đứng nép vào tường, trên mặt anh ta là nỗi kinh sợ lộ rõ.-Vì Chúa, Holmes- tôi buột mồm- cần phải chặn con quái vật lại!-Không phải mình anh cầu nguyện về điều đó, Watson ạ.-Sở Liêm phóng Scotland có giúp đỡ gì không-Có thể là có, Watson- bạn tôi trả lời với nét mặt rầu rĩ- Nhưng tôi có thể giúp gì cho Sở Liêm phóng Scotland. Tôi e là không giúp đuợc gì.Chúng tôi chia tay với bác sĩ Meray.Ngoài phố, trong sương mù dày đặc, tôi lạnh run lên.-Con người bất hạnh, truớc đây từng là Michel Sairx..-Anh bị ám ảnh bởi Michel Sairx, Watson.-Có thể là vậy- tôi bắt suy nghĩ của mình quay về với các sự kiện có thể sắp xảy ra- Holmes, anh có bắt được thằng bé đưa con dao mổ đã bỏ chạy không?-Tôi đi theo nó qua mấy tiểu khu, nhưng nó thuộc đường ngang ngõ tắt London không kém tôi, nên đã mất hút nó.-Sau đó ngày còn lại anh làm gì, cho phép tôi hỏi.-Ở Thư viện phố Bay.Chúng tôi chậm chạp di chuyển trong sương mù.-Ta đi đâu bây giờ, Holmes-Tới Waitrepon. Tôi lập một sơ đồ Watson ạ, trên đó đánh dấu tất cả các điểm giết người đã biết của Kẻ mổ bụng và xếp nó lên bản đồ của khu vực. Tôi khẳng định là Kẻ mổ bụng xuất phát hành động từ một trung tâm nào đó- một căn phòng hay căn hộ, từ đó hắn bước vào công việc đáng sợ của hắn và đó cũng là nơi hắn quay về. Truớc hết nhất thiết phải dò hỏi qua các nhân chứng.Chuyện này làm tôi kinh ngạc.-Tôi không biết là có những nhân chứng, Holmes ạ