
Tác giả: Enleri Kuin
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341101
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1101 lượt.
au đó anh ta ngẩng đầu, lại nói, giọng càng hồi hộp hơn: Tôi nghĩ rằng người ta đã đánh lừa Michel trong cuộc hôn nhân khốc hại này, và anh ta không hề nhận thức rõ về việc mình đã làm ô nhục tên tuổi của ông cha ra sao.-Cả tôi cũng nghĩ thế- Holmes nói- Tôi có thể làm ngài yên lòng với ý nghĩ đó. Mới đây có một bộ đồ mổ lọt vào tay tôi.- bộ đồ mổ của Michel- Khi xem xét kĩ, tôi nhận thấy gia huy khắc trên đó đã đuợc cạo tẩy kĩ và nằm dưới một lần nhung lót đỏ.Đôi mắt của Wentuort mở to.-Anh ta đã bắt buộc phải bán bộ đồ mổ của mình!-Tôi muốn gạch dưới ý này- Holmes tiếp tục-Việc tự mình che dấu gia huy chứng tỏ rằng Michel không muốn làm ô nhục thanh danh gia đình, mà chính là muốn giữ gìn, để nó khỏi trộn lẫn vào một số việc nhục nhã, tuồng như anh ta đã mắc vào.-Tôi không thể chịu đựng nổi, khi bố anh ta không chịu tin vào điều đó. Nhưng bây giờ thưa ngài, tôi đã kể cho ngài nghe tất cả những gì tôi biết và đang nóng ruột mong được nghe ngài nói.Holmes vẻ như lưỡng lự. Anh đứng khỏi ghế và đi lại trong phòng với những buớc nhanh. Sau đó bạn tôi dừng lại.-Ngài không còn có thể làm đuợc gì cho Michel nữa, thưa ngài- Holmes nói.-Nhưng ngài đã thỏa thuận là..-Một thời gian sau khi ngài nhìn thấy Michel, anh ta đã gặp một trường hợp bất hạnh. Hiện nay anh ta không còn gì hơn là một thân thể đã mất trí khôn, thưa ngài Wentuort. Anh ta không nhớ quá khứ của mình và rõ ràng là trí nhớ không bao giờ có thể quay lại với Michel. Tuy thế người ta có quan tâm tới anh ta…Như tôi đã nói… ngài bây giờ không thể làm đuợc gì cho anh ta nữa. Tôi nói thật lòng vì muốn tránh cho ngài khỏi các dằn vặt về sau.Vị khách đến từ Paris sầm đôi mắt nhìn xuống sàn nhà, trong khi suy nghĩ về lời khuyên của Holmes. Tôi thấy vui khi anh ta thở dài cất tiếng nói:-Thôi được, thưa ngài Holmes. Trong truờng hợp như vậy câu hỏi của tôi coi như xóa bỏ-Vị khách đứng lên và đưa tay ra- Nhưng có lúc nào đó tôi có thể làm được điều gì xin cứ liên hệ với tôi, thưa hai ngài!-Ngài có thể tin ở chúng tôi.Lúc vị khách trẻ tuổi rời đi, Holmes còn đứng lặng im một lúc nhìn anh ta đang đi xa dần qua khuôn cửa sổ. Cuối cùng bạn tôi lên tiếng nói, nhưng khẽ dến nỗi tôi khó khăn mới nhận ra được từng lời.-Chúng ta càng nghĩ nhầm bao nhiêu, Watson ạ, thì người bạn chân chính càng làm ta xấu hổ bấy nhiêu.-Anh nói gì, Holmes?-Thế. Một ý nghĩ thoáng qua!..Đúng lúc đó dưới nhà lại có chuông gọi, sau đó vang lên tiếng buớc chân và cửa phòng của chúng tôi mở toang ra. Trên ngưỡng xuất hiện một thằng nhóc gày gò.-Ai trong hai vị là ngài Sherlock Holmes?- Ông nhóc này hỏi.Sau khi được trả lời, nhân viên đưa thư này chìa cho Holmes một gói giấy nhỏ, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi.Holmes giở gói giấy.-Con dao mổ còn thiếu! -Tôi buột mồm.PHÁI VIÊN CỦA ENLERILẠI BẮT TAY TÌM KIẾM-Rachell?Cô gái ngoái nhìn qua vai.-Grant? Anh Grant Ame?-Vâng, tôi quyết định ghé vào- Chàng loăng quăng đẹp trai nói.Rachell Hegher mặc quần Jean với chiếc áo dệt bó sát vào người. Cô gái có cặp chân dài với thân hình thon thả, tròn trịa. Đôi môi đầy đặn, mũi hênh hếch, còn cặp mắt thì có màu khác thường. Chàng thám tử tập sự Grant thấy cô gái lúc này bỗng như Đức bà Madona tình cờ lạc vào vườn hồng.Cô bạn mới quen có dáng vẻ hoàn toàn khác với lần gặp trước- Grant nghĩ thế và chỉ vào các bông hoa cô đang tỉa tót:-Tôi không biết được là chị có thể trồng hoa đẹp đến thế này.-Tôi e rằng giờ thì chưa có gì để khoe với anh- cô cười- Điều gì dẫn anh đến với miền nhà quê trống trải của New- Rosena này thế nhỉ?-Tôi.. tình cờ đi ngang qua thôi. Lần trước tôi mới chỉ kịp chào chị “hello” ở nhà chị Lita buổi hôm ấy thôi mà.-Tôi cũng tình cờ lạc vào đó. Rồi cũng bỏ đi ngay.-Tôi để ý thấy chị không bơi với mọi người.-Chẳng lẽ thế thật ư, anh Grant! Lời khen thú vị quá nhỉ. Phần đông người ta để ý nhìn các cô gái lúc họ đang tắm cơ đấy. Anh uống chút gì nhá?-Giá có trà và đá thì tốt. (Chẳng hiểu sao anh chàng quên tịt món Wisky!)- Ôi, thực thế ư? Có ngay đây.Lúc quay lại đưa trà, cô gái ngồi lên chiếc ghế thấp kê ngoài trời, ngượng ngập gập chéo đôi chân dài. Không hiểu sao cử chỉ đó làm chàng Grant thấy cảm động -Tôi đang cố nhớ xem đã bao nhiêu lần đuợc gặp chị. Lần đầu tiên là trên bãi trượt tuyết, đúng không nào?-Trong chừng mực tôi nhớ được thì đúng vậy.-Chúng mình đuợc Oily Hart giới thiệu với nhau.-Tôi nhớ, vì đã làm gẫy thanh trượt trong lúc tụt xuống. Nhưng làm sao mà anh có thể nhớ đuợc tôi, khi sau anh là cả một hậu cung như thế?-Tôi chả đến nỗi nông nổi như vậy- Anh chàng có vẻ phật ý.-Không đâu, tôi chỉ muốn nói là rất vui vì anh đã nhớ được tôi như vậy. Anh chưa bao giờ nói..-Mong chị hãy làm ơn, Rachell.-Gì cơ anh?-Tôi.. tôi..-Tôi đang tự hỏi anh đến đây làm gì?- Xin thề là tôi không nhớ đuợc lí do đâu.-Em cuộc là anh sẽ nhớ ra nếu như anh muốn- cô có vẻ rầu rĩ- Anh cố gắng lên xem nào.-Chờ tí đã.. à, tôi muốn hỏi chị có đặt chiếc phong bì bằng giấy thô lên đệm chiếc xe “Jaguar” của tôi vào buổi tối hôm ở nhà Lita không. Nhưng cho cái phong bì ấy đi với quỉ thôi. Rachell.. Em ..ưng điều gì nhất