Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo Mộ Bút Ký

Đạo Mộ Bút Ký

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1342063

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2063 lượt.

ược!”

Phan Tử nghe hắn nói xong phì cười, nói: “Không ngờ cái bộ dạng to như gấu của anh lại có thể hiểu thuật phong thủy???”

Bàn Tử giận điên: “Cái gì mà hiểu hay không hiểu, nếu tôi không hiểu…Tôi làm sao có thể…Có thể nói được nhiều thứ như vậy?” Phan Tử cười hô hố, nhưng động đau đến miệng vết thương liền không khỏi ôm bụng, đáp trả: “Tôi cũng chẳng biết anh nghe ở đâu ra mấy lời tán hươu tán vượn đó, nhưng nếu anh thực sự am hiểu phong thủy thì mau dẫn tất cả ra khỏi cái mê cung chết tiệt này đi. Nãy giờ tôi lượn lờ ở đây phải đến bảy, tám vòng rồi đấy!”

Tôi nghe Phan tử nói mới sực nhớ ra một việc, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, lúc đó các anh bỏ tôi ở lại đây, có biết tôi suýt bị hù chết không hả! Còn mấy người chú Ba đâu?”

Phan Tử khó nhọc ngồi thẳng dậy: “Tôi cũng không rõ nữa…Khi đó Tiểu Ca đuổi theo tên mập chết dẫm, tuy rằng ông Ba không cho tôi đuổi cùng, nhưng tôi cảm thấy tên nhóc kia căng thẳng như vậy ắt hẳn có chuyện quan trọng. Hơn nữa, có việc này tôi chưa từng nói với cậu…Tôi từ trước đến giờ vẫn cảm thấy tên nhóc này đi theo chúng ta đến đây với mục đích không đơn giản chút nào, tôi không thật sự tin tưởng hắn. Muốn dò xét hắn nên tôi mới đi theo.” Anh ta nhíu mày, ngập ngừng nói “Tôi chạy được chừng vài phút đồng hồ, bỗng nhiên thấy phía trước con đường dường như có vật lạ. Tôi vừa lấy đèn rọi, cái thứ đó đã vèo một cái không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Tôi thấy hơi lo lắng liền tiến gần lại, lúc này mới nhìn rõ, giữa khe hở của hai tảng đá giống như đang kẹp một bàn tay người có năm ngón vậy!”

Bàn Tử cả kinh, khóe miệng giật giật giống như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng thốt ra được câu nào.

Phan Tử nhớ lại được hết thảy chi tiết khi ấy, nói tiếp: “Tôi lại càng muốn đến gần. Cậu biết đấy, tôi là loại người không tài nào khống chế được tật tò mò của bản thân, đại tiện cũng muốn nếm thử một lần cho biết. Giờ nghĩ lại, đúng là nổi da gà thật! Tôi không ngờ lại bị cái thứ giống bàn tay đó đột nhiên lao vọt ra bóp nghiến vào cổ, mạnh không chịu nổi, gần như bóp đến nghẹt thở luôn. Lúc đó tôi không biết xoay sở ra sao, may mà trên người còn có mã tấu. Chân thì giẫm đạp lung tung, tay thì muốn chém quách cái bàn tay đó. Tôi chợt phát hiện ra, cổ tay nhỏ phát khiếp, chỉ nhỉnh hơn ngón tay ta một chút thôi, không hiểu sao lại mạnh đến như vậy. Phập một nhát, tôi cứa một vết dài, nó liền buông ra, lùi vào trong kẽ hở.” Phan Tử xoa xoa cổ “Tôi nghĩ con mẹ nó, chắc chắn đằng sau bức tường này có điều kỳ quái, phải kiểm tra xem sao. Tôi phải đập trái đá, đột nhiên không biết ấn phải cái quỷ gì, mẹ kiếp, cả người bỗng dưng rơi xuống!” Anh ta vỗ tường “Về sau thì các anh cũng biết, tôi rơi xuống một gian phòng đá giống y như thế này , rồi phát hiện ra thạch đạo. May mà thân thủ ông đây tốt, qua nửa ngày cũng có thể mò lên được, bằng không chẳng biết đến đời tám hoánh nào mới gặp được cậu Ba.”

“Nói vậy anh cũng không biết họ rơi xuống đâu?” Tôi thở dài, Phan Tử hiển nhiên cũng lờ mờ biết được mấy người chú Ba mất tích, trên mặt lộ ra thần sắc lo âu thấy rõ. Tôi quay sang Bàn Tử, hỏi hắn: “Còn tên mập chết tiệt này, sao anh lại rơi xuống chỗ đó? Anh khai thật ra cho tôi, có phải cái thứ đồ quỷ kia là anh bày ra để chọc lộn tiết chúng tôi lên không?” Bàn Tử nói: “Trời ạ, cậu nói thế oan cho tôi rồi Lúc tôi chạy đến nơi đó, không biết ở đâu xuất hiện một lão già cùng quái vật kia. Tên nhóc đi đằng sau tôi vừa nhìn thấy đã la hoảng lên một tiếng rồi quay đầu dông thẳng. Tôi vừa nhìn đã thấy, nếu liều mạng với quái vật một phen cũng không phải không có phần thắng, nhưng ngọn lửa cách mạng còn phải giữ cho đượm chứ, hơn nữa nhiệm vụ cấp trên giao phó tôi còn chưa hoàn thành, nên tôi cũng quay đầu chuồn luôn. Chạy được một lúc thì gặp Tiểu ca phía trước cản tôi lại, bảo tôi đứng yên không được nhúc nhích. Tôi còn đang há miệng không hiểu, cậu ta đã giơ chân đá đá vào vách tường, tôi liền rơi thẳng xuống. Tôi vẫn nghĩ cậu ta muốn cứu tôi, không ngờ phía dưới lại nhung nhúc những bọ! Mẹ ơi…” Nói đến đây, hắn nhìn quanh bốn phía như thể sợ lại có bọ xông ra cắn hắn vậy.

Phan Tử liếc mắt nhìn ta nói: “Cậu thấy không, hiểu biết về cổ mộ của tên kia hoàn toàn không tầm thường. Chắc chắn có vấn đề.” Tôi thì thấy Muộn Du Bình không có gì bất thường, bởi lẽ, chỉ cần có hắn ở bên, tôi sẽ có cảm giác an toàn tuyệt đối. Nhưng những lời của Phan Tử, tôi đương nhiên hiểu. Trên đường tới đây, tên kia cái gì cũng biết, dường như hắn đoán trước được hết mọi chuyện vậy. Lòng tôi không khỏi trào lên mối nghi ngờ. Trong túi của tôi có mấy khúc lương khô nén không biết Bàn Tử kiếm đâu ra, sực nhớ ra đã rất lâu chưa ăn gì mới lôi ra chia cho mỗi người một chút. Phan Tử ăn rất ít, nói rằng ruột anh ta nhỡ thủng rồi thì sao, ăn lắm chỉ tổ rơi ra nhiều. Chi bằng để chúng tôi ăn thì hơn, bởi không biết bao giờ mới có thể thoát ra ngoài. Anh nói vậy, Bàn Tử tuy muốn nhưng cũng không dám mặt dày ăn thêm. Tôi ngồi nói chuyện cùng họ, dần dần cũng bớt căng thẳng.

Chúng tôi im lặng mộ