Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo Mộ Bút Ký

Đạo Mộ Bút Ký

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1342066

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2066 lượt.

t lúc rồi nói sang chuyện khác. Bàn Tử bảo cứ ngồi một đống như vậy thì thật vô dụng, cùng lắm cứ xông bừa vào thạch đạo kia thử vận may, Phan Tử cũng nghĩ vậy nên chúng tôi quyết định sẽ nghỉ ngơi thêm một chút, sau đó xuất phát.

Tôi mơ mơ màng màng ngủ gật, đang lúc nửa tỉnh nửa mê tự nhiên thấy Bàn Tử trước mặt nhướn mày trợn mắt. Tôi vốn vẫn thấy tên mập này rất tùy tiện, hình như còn bị tâm thần phân liệt. Bạn nói xem, ở trong cổ mộ mà còn nghĩ ra trò đội hũ sành lên đầu đi dọa người khác, không phải gan rất to thì là đầu óc cực kỳ thiểu năng. Giờ chúng tôi có một người trọng thương, ba người còn lại chẳng biết đi đâu, nước sôi lửa bỏng thế này mà hắn còn có hứng ngồi làm trò hề với tôi. Nếu còn khỏe chắc chắn tôi đã lao vào cho hắn một trận.

Nhưng sau đó tôi phát hiện ra, Phan Tử cũng trợn mắt nhìn tôi. Tôi lập tức nghĩ: Hừ, bệnh thần kinh cũng lây được sao? Hai người bọn họ không ngừng tự đập lên vai trái của mình, miệng mấp máy giống như đang nói: “Bàn tay, bàn tay!” Tôi thấy họ đều đã đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy quá là quái đản. Nhưng trên tay tôi làm gì có gì? Chẳng lẽ lại là trên bả vai?

Tôi theo phản xạ quay đầu lại, đột nhiên đập vào mắt là một bàn tay nhỏ màu xanh lục đang đặt lên bả vai mình.



Đó là một bàn tay nhỏ, năm ngón tay đều khá dài, cánh tay rất gầy, giống hệt như Phan Tử đã miêu tả, trông cực kỳ đáng sợ. Bàn Tử dùng tay ra hiệu với tôi, bảo tôi không được cử động. Kỳ thật tôi cũng không sợ hãi cho lắm, nếu một người gặp quá nhiều sự việc bất ngờ thì ngược lại sẽ dần dần trở nên bình tĩnh, lúc này tôi chỉ cảm thấy đây giống như một trò đùa quái ác. Đột nhiên cảm thấy hết sức phiền muộn, thật muốn bắt lấy bàn tay kia cắn mạnh một cái.

Đương nhiên lý trí vẫn điều khiển tôi đứng im tại chỗ không hề cử động. Bàn Tử dùng súng của Phan Tử, khều khều cái tay đó, định khều nó xuống khỏi bả vai của tôi. Khi cây súng vừa được đưa lại gần thì bàn tay đó giống hệt như một con rắn bò lên quấn lấy cây súng, rồi kéo giật lấy. Bàn Tử không chịu buông tay, cái mông to run lên, cố gồng mình giằng co với cánh tay đó.

Tôi cũng vội tiến lên giúp đỡ, sức lực của một mình Bàn Tử vốn đã rất lớn, lại còn có thêm cả tôi nữa vậy mà cũng chỉ có thể đấu ngang sức với cánh tay gầy nhỏ đó. Thấy chúng tôi sắp kiên trì không nổi, Phan Tử vung tay ném mã tấu cho Bàn Tử, Bàn Tử mắng một câu, đưa dao cắt mạnh một cái từ dưới lên. Nhưng dao vừa mới chạm vào lớp da trên bàn tay đó thì nó đột nhiên thả ra, cuống cuồng lẩn trốn vào trong bóng đêm, động tác của nó làm tôi nhìn qua thấy rất giống một con rắn. Lần này tôi và Bàn Tử đều bị mất đà, ngã chổng vó ra đằng sau.

Thân thể béo mập của Bàn tử nhảy dựng lên, chạy đuổi qua xem thì thấy hóa ra ở chỗ đó có một khe hở rất sâu. Hắn dùng sức chui vào bên trong, tuy rằng bên trong khá rộng rãi nhưng cửa vào lại quá nhỏ, với hình thể của hắn căn bản không thể đi vào. Hắn ủ rũ vung tay lên, tức giận lấy tay đi nạy lớp gạch đá, không ngờ vách tường đá này nhìn qua trông vô cùng rắn chắc nhưng lại dễ dàng bị hắn nạy ra, hắn vội nói:“Mau nhìn xem này, hóa ra ở chỗ này có một cái động lớn!”

Chúng tôi bước tới xem, Bàn Tử dùng đèn pin chiếu vào, bên trong quả nhiên là có một cái động. Cái động này tối đen, không biết thông đến nơi nào, chúng tôi thật sự là không ngờ ở chỗ vách tường tối tăm này lại ẩn giấu một lối đi nhỏ, khó trách lần trước đám bọ ăn xác có thể xuất quỷ nhập thần như vậy.

Phan Tử sờ sờ bề mặt động, buồn bực nói:“Xem ra là do con người đào ra, chẳng lẽ là lối đi dành cho đám bọ ăn xác hoạt động?”.

“Anh nói đám bọ đó ở ngay bên trong?” Bàn Tử vốn muốn chui vào trong động nhìn xem, vừa nghe Phan Tử nói như vậy, liền hơi chút do dự. Phan Tử nhẹ giọng nói:“Không phải sợ đâu, vừa rồi lúc Tiểu Ca xử lý miệng vết thương cho tôi, tôi đã đem một chút máu trên người cậu ta quẹt lên trên tay mình, anh xem,” Anh chỉ chỉ vết máu trên tay,“Hai người dùng nước miếng quẹt một chút rồi bôi lên mặt, chắc chắn sẽ có tác dụng!”

Tôi không khỏi bật cười: “Anh con mẹ nó cũng quá thất đức, ít nhất người ta còn cứu mạng anh đấy!”

Phan Tử ngượng ngùng cười cười, nói:“Khi đó không hiểu sao thấy máu cậu ta nhỏ xuống, tôi liền cảm thấy không nên lãng phí.“ Bàn Tử không hiểu chúng tôi đang nói gì, hỏi:“Là sao, máu của vị tiểu huynh đệ kia lợi hại đến thế ư?”

Cả hai chúng tôi đều gật đầu, đem chuyện trong động xác kể lại cho Bàn Tử, Bàn Tử liền tỏ ra vô cùng hứng thú đối với vết máu trên tay Phan Tử, tán thưởng nói:“Hóa ra thứ này tốt như vậy, sau này tôi đi đổ đấu cũng có thể uy phong một chút, mẹ nó, nếu đứa nào dám thổi ngọn nến của tôi, tôi sẽ bắt nó phải quỳ gối trên nắp quan tài.” Nói xong, giống như hận không thể đem vết máu trên tay Phan Tử cắt xuống vậy.

Phan Tử nói với tôi,“Không biết cái lỗ này mở ra ở đây là có dụng ý gì, có điều nếu chúng ta không thể ra khỏi cái mê cung thạch đạo kia, tôi nghĩ đây cũng là một lối thoát. Hay chúng ta cứ vào xem thử?” Tôi xem xét lối vào nhỏ xíu chỉ đủ cho một người đi,