
Tác giả: Sin Chuột
Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015
Lượt xem: 1341152
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1152 lượt.
cái gì đó rất bất bình thường.
Yong Min vẫn dửng dưng như không có gì. Nó vẫn ra nghe ngóng ngoài hành lang mỗi giờ chơi và vẫn lẩm bẩm duy nhất một câu: “Đây là giai điệu của lời nguyền.”
Nay lại cúp điện nên đang đêm muốn đi vệ sinh phải mang theo nến.
Chanyeol đặt cây nến lên cái khay trước tấm gương trong toilet.
“Boang… boang… boang…”
Tiếng chuông của nhà thờ Đức Bà, dấu hiệu báo cái khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm đã đến!
Vùng sáng tròn của cây nền hắt lên tấm gương đột nhiên biến dạng.
“Chanyeol…Chanyeol…”
Có ai đó đang gọi Chanyeol từ phía sau.
Toàn thân Chanyeol như bị ướp vào tủ đá. Mồ hôi vả ra không ngừng.
“Chanyeol… Chanyeol…”
Cái giọng thuề thào rất quen thuộc.
– Thầy!?
Thầy Kris đang ở trong tấm gương, nhìn thầy thật khác. Phờ phạc, xanh xao, thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh sáng mờ mờ, loe loét của ngọn nến.
Chanyeol hoảng sợ lùi ra xa.
“Đừng sợ, thầy chỉ muốn báo cho em biết một chuyện. Lời nguyền sắp thành hiện thực rồi Xiumin nó sẽ trở lại trong hình hài của một kẻ khác. Trước khi qua ngày âm 16, hãy chặn nó lại. Để đêm rằm 17 không bao giờ xảy ra.”
Một cơn gió lạnh làm ngọn nến phụt tắt, mọi thứ lại chìm vào trong bóng tối thâm u.
Chanyeol ngồi phịch xuống đất, anh đưa tay lau đi lau lại gương mặt ướt đầm.
Ngày mai là ngày rằm 15…
Hôm nay đến lượt Yong Min không đến lớp.
Gia đình báo sức khoẻ của nó có vấn đề nên phải đưa vào viện kiểm tra. Kết quả xét nghiệm cho thấy phải tiến hành ca mổ ngay ngày mai. Bà dì ghẻ lo cho Yong Min ân cần, chu đáo theo cái cách bà ta chưa bao giờ đối xử với Xiumin trước đó.
Trong một gia đình có bà mẹ độc đoán và ông bố nhu nhược, những đứa trẻ cô độc như Xiumin có lẽ cuộc sống không dễ dàng gì. Có lẽ vì thế mà oán hận đã ăn sâu vào tâm trí nó, biến nó thành quỷ dữ.
Đêm rằm 16 là đêm Yong Min tiến hành ca mổ.
Các y tá đẩy băng-ca vào phòng phẩu thuật.
“Phụt” ánh đèn phòng sáng trưng hắt vào gương mặt trắng bệch, hốc hác của Yong Min.
Ông bác sĩ phụ trách ca mổ khẽ thở dài, ông nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Đêm trăng tròn huyền ảo trong lớp sương mù ma mị.
– Đêm trăng tròn mà phẩu thuật thì.
– Sao hả bác sĩ?
..
– À… ờ… không có gì! Chỉ là tỉ lệ thành công thường không cao!
Ê-kíp mổ bắt đầu gây mê. Bỗng chiếc máy điện tim báo động liên hồi, mọi người hoảng hốt kiểm tra bệnh nhân.
– Bác sĩ, không ổn rồi, nhịp tim đang giảm đột ngột!
Những lằng vạch lên xuống trong cái điện tâm đồ nhấp nhô một hồi rồi duỗi ra thành những đường thẳng chạy dọc màn hình.
Khi nhịp tim được báo là ngừng đập, cũng là lúc Yong Min mở đôi mắt đỏ ngầu ra dưới ánh đèn phòng mổ. Nó ngồi bật dậy, cái đầu trọc lún phún những sợi tóc đen đang cố chui ra khỏi lớp da trắng trẻo.
Chanyeol loay hoay trước dãy văn phòng. Đêm nay đã là đêm rằm 16, phải hoá giải lời nguyền trong đêm nay. Nhưng phải làm thế nào? Chanyeol cũng không biết nữa, anh cứ lẩn quẩn trong sân trường như con thỏ lạc giữa khu rừng đầy sói không tìm thấy đường ra. Nhưng rồi một sức mạnh vô hình lôi kèo anh bước lên hành lang tầng 3 dãy lầu B.
Hành lang vắng ngắt, tĩnh mịch dưới ánh trăng mờ ảo.
Bỗng Chanyeol cảm thấy có cái gì đang vướn vào chân càng lúc càng nhiều.
“Tóc! Tóc ở đâu ra mà nhiều thế này?”
Bóng sáng tròn của cây đèn pin giúp Chanyeol nhìn thấy bao nhiêu là tóc đang vươn vãi dưới chân mình.
Tóc toả ra từ dưới nền gạch một cái đầu trồi lên từ dưới sàn nhà. Nó giương đôi mắt lừ đừ giận dữ của mình quét lên sống lưng Chanyeol.
Yong Min trồi lên từ mặt đất như một thây ma đội mồ sống dậy.
“Tìm ta sao..?”
Chanyeol khẽ quay lưng lại Yong Min đã xuất hiện ngay sau gáy anh từ lúc nào. Anh hét lên và giật lùi ra sau.
“Muốn hoá giải lời nguyền à? Quá tự tin rồi đó. Mày cũng giống như chúng nó, đều đáng chết như nhau!”
– Yong Min! À không, không phải Yong Min!
Con quỷ gớm ghiếc cười lên gian trá, nó đưa hai bàn tay xương xẩu lột lớp da mặt xanh xao ra. Bên trong đó lại là một gương mặt khác.
“Phải, chúng ta là bạn cũ đấy Chanyeol.”
– Xiumin! Từ đầu thì tôi đã nghi ngờ, quả nhiên là cậu!
“Ta đã ở trong người Yong Min từ rất lâu. Mượn tạm tấm thân khô gầy của nó để trở lại thế gian. Ngày nó chết chính là ngày thân xác này hoàn toàn thuộc về ta!”
– Cậu điên mất rồi! Chanyeol dí sát vào lang cang, đối diện với Xiumin.
Cảm giác sợ hãi lên đến cực điểm thì tan ra và biến đi đâu mất.Chanyeol đứng vững hơn trước, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lừ của Xiumin.
– Cậu làm vậy để được cái gì chứ? Thù hận, đố kị cậu đã đánh mất đi sự sống quý báu của mình!
“Phải, ta đã đánh đổi tất cả để được trả thù! Nên tất cả bọn mày phải chết cùng với ta!”
– Cậu sai rồi, ước mơ khủng khiếp của cậu sẽ không bao giờ thành sự thật!
Ánh mắt Xiumin loé lên những cái nhìn giận dữ, nó tiến lại gần Chanyeol hơn.
“Không có gì có thể cản được lời nguyền này.”
– Không! Tôi nhất định không để điều đó xảy ra! Vì cậu và lời nguyền của cậu sẽ p