Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Mỉm Cười Khi Thấy Anh

Hãy Mỉm Cười Khi Thấy Anh

Tác giả: Ame

Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015

Lượt xem: 134534

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/534 lượt.

lúc, tiếng chuông điện thoại cô vang lên. Cô chụp lấy nó, nhìn xem ai gọi cho cô."Là Thanh sao? Còn cả 2 tiếng nữa mới đi làm cơ mà, gọi có chuyện gì vậy nhỉ?"-cô nghĩ rồi đưa máy lên nghe.

-Con kiaaaaaaaaa. Mày biến đi đâu rồi hả?- trong điện thoại vang lên một tiếng la.

-Tao đây, có chuyện gì mà mày la thất thanh vậy hả.- cô bực tức nói lại.

-Mày chưa biết gì sao? Bệnh viện chúng ta sắp phá sản rồi kìa. Chỉ còn lại mày là giỏi nhất tại bệnh viện chúng ta thôi nhưng mày lấy lương cao quá nên chủ nhiệm Bùi đang kiếm mày để bắt bẻ mày cho mày bị mất chức, lấy lương ít đi kìa. Từ giờ cố gắng làm việc cho tốt để bả khỏi trừ lương mày.

-Khỏi cần, tao cũng đang tính bỏ việc đây. Lát tao ghé qua nộp đơn luôn, tao sẽ kiếm việc khác.

-Ê mày tính bỏ tao đó hả con kia, mày bỏ bạn thân của mày luôn sao ? Tự nhiên mày bỏ việc.

-Mấy tháng trước, có bà họ hàng biết tao làm ở đó nên chắc có nói với ba tao, tối qua ổng gọi nói gửi nhờ thằng con ổng, tao từ chối nhưng chắc gì ổng nghe tao nên tao kiếm chỗ khác làm việc để ổng đừng theo tao nữa.

-À rồi. Vậy mày cần tao giúp mày kiếm việc làm không?

-Khỏi cần, tự tao kiếm được rồi. Cám ơn mày. Bye nha, tao có việc rồi.

-Ờ, không làm phiền mày nữa. À mà kiếm việc mới cũng đừng có quên tao nghe chưa. Mày mà quên tao thì liệu hồn đi. Bye

Cô cúp máy rồi gọi điện cho quầy tiếp tân

-Phiền chị rao giúp tôi thông báo kiếm việc làm nhé. Tôi là bác sĩ phẫu thuật.( Ame: khu chung cư này có cả dịch vụ kiếm việc làm nữa nè, ngoài đời mà có chung cư như vậy thì sướng phải biết)

-Dạ vâng. Chị có bằng cấp tiếng anh hay các thứ tiếng khác không ạ?

-Có. Bằng tiếng anh cấp 6, tiếng Nhật cấp 5 và tiếng Pháp cấp 5.

-Dạ vâng cám ơn chị

Cô cúp máy,thở dài một tiếng. Chưa đầy 1 tiếng sau, chuông điện thoại của cô lại vang lên. Cô không thèm nhìn điện thoại mà trả lời luôn

-Alo. Cho hỏi ai vậy ạ?- cô nói, giọng uể oải.

-Tôi là Hoàng Dĩnh Vương. Tôi thấy cô đang kiếm việc làm nên mới gọi cho cô. Bây giờ cô có rảnh không, tôi muốn phỏng vấn cô một chút.

-Tôi rảnh. Tôi có thể gặp anh ở đâu?

-Tôi ở cùng chung cư với cô. Cô lên tầng 20 đi, tôi ở trước thang máy đợi cô.

-Vâng tôi lên ngay. Anh chờ một chút ạ.



Cô đứng trước tủ áo, thử vài bộ váy rồi quyết định mặc.....áo phông và quần jean đơn giản. Đã 8h26' rồi, cô vội chạy ra thang máy bấm nút tầng 20 rồi thẫn thờ 1 lúc. " Ting", thang máy đã đến nơi rồi. Cô chạy vội ra khỏi thang máy, đưa tay lên nhìn đồng hồ, thầm nghĩ" mình trễ mất rồi, không biết họ còn đợi mình không nhỉ?" Bỗng cô đụng phải một người đàn ông. Cả 2 cùng té ngã xuống sàn đá, tệp hồ sơ trên tay cô rơi xuống, cô nhanh chóng phát hiện ra rồi lượm thật nhanh.

-Xin lỗi anh, tôi bị trễ hẹn nên lỡ đụng phải anh.manh có sao không?-Cô vừa cúi xuống lượm hồ sơ, vừa nói.

-À tôi không sao.-Người đàn ông kia đáp lại nhỏ nhẹ.

Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nọ. Anh ta còn rất trẻ, chỉ mới tầm 24,25 tuổi, anh ta mặc rất gọn gàng, tươm tất chứ không như kiểu ăn mặc tuỳ hứng của cô. Dáng người cao ráo của anh ta che khuất tầm mắt của cô, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, làn da trắng cho thấy anh ta không phải người Châu Âu. Cô còn đang nhìn anh thì chợt anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

-À tôi thấy cô khá quen. Cho hỏi cô có phải là cô Đường Yến Chi không?-Anh hỏi, giọng dịu dàng.

-Đúng rồi, chính là tôi. Còn anh là...?-Cô thắc mắc, giọng cô vẫn khàn khàn, cô ho khẽ một tiếng rồi nghe câu trả lời.

-Cô có thể gọi tôi là Sam. Tôi chính là người đã gọi cho cô đến phỏng vấn đấy.-Anh ta nói, không giấu nổi nụ cười.

-À vâng. Tôi xin lỗi vì đã lên đây trễ.- cô gãi đầu, hối lỗi.

-Không sao, không sao. Dù sao thì tôi gọi cho cô sớm như vậy cô cũng chưa kịp chuẩn bị gì mà, lên trễ cũng phải thôi.-Anh ta khách sáo, cười thật lớn.

-Cám ơn anh đã hiểu cho, anh chờ tôi lâu chưa?-cô thắc mắc

-Không sao, đi thôi.-Anh ta tiếp tục cười rồi dắt cô đi đến phòng 102

-Đây là phòng của tôi, cô cứ tự nhiên nhé, cô ra ghế ngồi đi.-Anh ta nói rồi chỉ vào cái ghế salon trong phòng khách.

-Cám ơn-Cô cười nhẹ rồi ngồi xuống.

-Cô có muốn uống gì không? Tôi sẽ đi pha cho, tôi pha cà phê ngon lắm đó.-Anh hỏi.

-Vậy cho tôi một ly cà phê....sữa nhé, tôi không uống được nhiều nên anh lấy ít thôi. Cám ơn anh nhiều, làm phiền anh quá.-Cô cười rồi nhìn khắp căn phòng 102.

Quả nhiên là phòng VIP có khác. Phòng khách thôi cũng to gần bằng phòng ngủ của cô rồi. Hình như ở tầng VIP, chỉ có 2 người sống cùng 1 tầng chẳng bù cho tầng thường có cả 8 người trong cùng 1 tầng. Cô tham quan xung quanh phòng của anh, mọi đồ vật đều rất ngăn nắp, nội thất cũng rất bền và ấm áp. "Quả nhiên là người giàu có khác, nhìn căn phòng cũng biết anh ta là người giàu rồi."- cô cảm thán. Chợt cô nhìn thấy có mấy huy chương, bằng khen xung quanh tường trong phòng khách, nào là bằng thi tiếng anh, bằng chứng nhận lao động,...cô nhìn thấy ở cuối góc là một t