Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Mỉm Cười Khi Thấy Anh

Hãy Mỉm Cười Khi Thấy Anh

Tác giả: Ame

Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015

Lượt xem: 134533

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/533 lượt.

ấm bằng khen dành cho bác sĩ phẫu thuật. "Anh ta là bác sĩ phẫu thuật, giống mình sao?"-cô ngẫm nghĩ.

-Cà phê của cô đây.-Sam lên tiếng, nói thật to.

Cô giật mình rồi quay lại ghế ngồi.

-Cám ơn anh.-Cô cười

-Không có gì.-Anh nói

-Ừm anh cũng là bác sĩ phẫu thuật giống tôi sao?-Cô thắc mắc.- Thế tại sao anh cần thêm một bác sĩ phẫu thuật nữa?

-À. Không giấu gì cô, tôi đúng là bác sĩ phẫu thuật nhưng khác với cô, tôi là bác sĩ chuyên về khoa ngoại, không phải khoa nội như cô, với lại trong hồ sơ của cô, cô ghi rõ là cô rất giỏi ngành hoá học và từng đoạt giải hội thi hoá học quốc tế phải không nào?-Anh ta hỏi lại cô.

-Ừm.-Cô ngạc nhiên, quả nhiên là cô đã đăng thông tin này khi nhờ tiếp tân đăng tin kiếm việc làm.

-Chính vì vậy nên cô hoàn toàn hợp với yêu cầu của anh ta.-Anh nói, tay chỉ vào cô, giọng vui mừng.

-Anh ta?-Cô hỏi lại-Chẳng phải người tuyển và phỏng vấn tôi là anh sao?

-Tôi quên nói với cô.-Sam gãi đầu, cười hì.-Người tuyển cô là bạn thân của tôi, tôi chỉ giúp anh ta mà thôi. Vì anh ta khá lạnh lùng trong việc này nên tôi phải giúp anh ta.

-À, tôi biết rồi.-Cô gật gù.

-Với lại vì một tai nạn nên tôi đã không thể phẫu thuật được nữa.-Sam nói, giọng buồn bã.

-Tôi hiểu mà.-cô xót xa

-Được rồi, giờ vào vấn đề chính, tôi sẽ phỏng vấn cô. Cô phải hoàn thành được 3 bài phỏng vấn sau đây.-Anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ phóng khoáng, nói tiếp.

-À. Được.-Cô nhanh chóng nói.

-Đây là bài kiểm tra đầu tiên của cô-Anh chìa ra một tờ giấy đến trước mặt cô.- Cô hãy dịch nó ra từ tiếng Pháp thành tiếng Anh trong thời gian 30 phút. Ok?

-Tôi phải đánh máy hay viết tay?-Cô nhìn tờ giấy, chủ yếu là từ chuyên ngành nhưng vì là bác sĩ nên với cô cũng không sao.

-Viết tay.-Anh đáp thật nhanh-Cậu ta không thích đánh máy.

Cô liền dịch thật nhanh nhưng dịch được nửa bài thì cô chợt phát hiện ra tờ giấy này không phải bình thường, hầu hết toàn là những từ hiếm gặp trong ngành bác sĩ. Nhưng rồi cô cũng không thắc mắc nữa mà dịch cho xong tờ giấy.

-Tôi dịch xong rồi.-Cô reo lên, ném cây bút xuống bàn.

-Rất tốt, chỉ mất có 21 phút 17 giây. Cô dịch nhanh đấy.-Sam cầm tờ giấy lên, ngó hết một lượt rồi lấy trong túi ra tờ giấy bản gốc để so sánh. Trong lúc chờ, cô lại đi nhìn ngắm khắp căn phòng.

-Hoàn toàn đúng, cô dịch giỏi đấy. Tốt hơn tôi mong chờ.-Anh reo lên, khen ngợi cô.

-Cám ơn anh. Vậy bài kiểm tra thứ 2 là gì?

-Cô đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho.-Anh nói rồi dẫn cô vào một căn phòng rộng lớn khác.

Đứng trước cửa phòng, cô ngạc nhiên vì anh đưa cho mình một bộ đồ ni lông mà xanh cùng cái khẩu trang y tế nhỏ. "Không lẽ lần này thử mổ xác người sao?"-Một dấu chấm hỏi hiện ra trong đầu cô.

Sam đẩy cửa bước vào, mùi các loại chất hoá học liền xộc vào mũi cô. Hên có cái khẩu trang, nếu không thì cô đã muốn xỉu rồi. Anh đưa cho cô tờ giấy ghi các chất hoá học, cô nhìn một lượt rồi nhìn anh. Sam thấy cô nhìn mình thì chỉ tay lại cái bàn chứa đầy các chai, lọ, chất hoá học. Cô hiểu ý liền đến pha các loại chất đó. Cô pha một lúc thì lại thấy lạ vì ngoại trừ 2 loại chất ban đầu, mấy loại chất sau đều là các loại chất độc. Cô rùng mình, nhìn Sam rồi lại tiếp tục pha chế. Khi cô hoàn thành, Sam lại đến kiểm tra rồi chấp nhận cho cô qua vòng. Cô ra khỏi phòng, thở phào một hơi, hít thở không khí trong lành.

-Tại sao các loại chất anh yêu cầu tôi pha chủ yếu lại là chất độc vậy?- Đắn đo một lúc, cô mới dám hỏi anh.

-Vì khi làm việc cho anh ta, cô sẽ phải nhận biết các loại chất gì nên tộ muốn xem thử cô có biết về chúng và cách chế tạo chúng không thôi.-Anh đáp, giọng mệt mỏi.

-Vậy còn bài thứ 3 là gì? Có liên quan gì tới chất đọc không?-Cô do dự hỏi.

-Không. Bài kiểm thứ 3 cô chỉ cần trả lời 2 câu hỏi của tôi mà thôi.-Anh nhìn cô cười.

-Được.-Cô thở phào, cười rạng rỡ.

-Ok. Câu hỏi 1: khi nãy tôi có nói " Tôi bị tai nạn nên không thể phẫu thuật." Vậy cô có thể đoán xem tôi bị tai nạn gì được không?-Anh ngướn mày hỏi cô.

-Ừm. Chấn thương tay.-Cô đáp.

-Làm sao cô biết?-Anh thắc mắc, hỏi lại ngay.

-Vì đối với bác sĩ phẫu thuật thì đôi tay rất quan trọng.-Cô đáp.- Với lại khi chỉ cho tôi thấy chiếc ghế salon,chỉ vào tôi hay lấy giấy tờ, anh thường đưa tay trái lên nhưng khi anh pha cà phê lại dùng tay phải khuấy muỗng nên có thể tay phải anh bị thương.

-Tốt lắm, rất biết quan sát. Vậy câu hỏi số 2: Bây giờ tôi đang làm việc gì?-Anh hỏi tiếp.

-Ngành nghiên cứu sinh học?-Cô thắc mắc, trả lời.

-Vì sao cô lại đoán vậy?-Anh thắc mắc cũng không kém.

-Vì ngành y và sinh học cũng khá giống nhau và tôi thấy mấy bông hoa ngoài ban công được xịt các loại chất hoá học khác nhau và anh cũng rất chăm chỉ quan sát chúng nên tôi đoán vậy.-Cô gãi đầu nói.

-Chính xác.-Anh cười, reo thật lớn làm cô giật mình.-Được rồi, cô về đi, tôi sẽ thông báo kết quả với cô sau. Cám ơn cô.

Anh bước đến cửa, mở cửa đưa cô ra đến thang máy. Trước khi cửa thang máy đóng l