
Pierrot, ngươi là ai? (Lời nguyền Pierrot)
Tác giả: Ame
Ngày cập nhật: 22:34 17/12/2015
Lượt xem: 134541
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/541 lượt.
:" Ê, mày cũng phải giúp..."Thanh đang định nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
-Tao ra nghe điện thoại đây, mày cứ việc làm. À Mày nấu ăn luôn đi nhé, nấu món gì cũng được.-Chi nói rồi nở nụ cười đắc ý.
Thanh bực mình, tiếp tục làm việc nhưng cũng không quên lườm Chi một cái.
Chi đi lấy điện thoại để trong phòng ngủ. Cô cầm lên, nhìn một dãy số điện thoại gọi qua đường quốc tế rồi trầm ngâm một lúc. Cuối cùng cô quyết định bấm nút nghe.
Chi đưa điện thoại lên, nhẹ nhàng nói:" Alo, ba ạ?"
Một giọng phụ nữ vang lên bên kia máy:" Cô là con của chồng tôi với bà vợ trước đúng không. Tôi là dì cô. Tôi xin cô hãy đồng ý trông coi nó giúp tôi. Nó cứ nhất quyết đến thành phố C nhưng khi tôi hỏi nó có đồng ý ở nhà người họ hàng không thì nó không chịu, tôi hết cách nên đành gọi cô. Mong cô hãy giúp đỡ. Thằng nhóc đó vẫn còn nhỏ lắm, nó chỉ mới 16 thôi. Tôi sợ nó xa nhà rồi bị thương đấy, nó là con tôi đó, cô hiểu không."
Chi thoáng muốn bật cười nhưng cô nén cười lại. Nhỏ nhẹ nói:" Dạ thưa cô à không thưa dì, cháu không thể bởi ừm bởi.....cháu mới bị mất việc, dạ đúng rồi, cháu mới bị mất việc. Cháu không thể nuôi thêm người nào nữa đâu ạ."
Bà dì cười nhẹ rồi nói:"Thế mà trước đây mẹ cô khen cô dữ lắm, hoá ra cô cũng đâu có giỏi gì. Nhưng cô không cần lo, tôi sẽ gửi tiền lên cho cô, chỉ cần cô giúp chúng tôi trông coi nó thôi là được rồi, cô cần bao nhiêu, tôi sẽ gửi cho cô kể cả mấy 100 triệu cũng được nữa."
Chi tức giận, cô kiềm chế lại để khỏi phải hét lên với người phụ nữ kia:" Nhưng thưa bác, một đứa con trai không nên ở một mình với con gái đâu ạ. Mong bác thông cảm"
Bà dì lại cười tiếng nữa:" Cô không cần lo, loại con gái xấu xí như cô thì có cho con trai tôi cũng không thèm đâu, dù sao với nó thì cô cũng chỉ là con riêng của chồng tôi mà thôi. Nào cô cần bao nhiêu tiền, cứ nói đi tôi sẽ đáp ứng nếu có thể, dù sao đó cũng là tiền của ba cô mà."
Giờ thì Chi không thể nhịn được nữa:" Tôi không cần thứ tiền ấy, bà muốn thì tự lấy số tiền đó để lo cho con trai bà. Còn tôi là người như thế nào thì tự tôi biết, không cần bà nói. Còn công việc của tôi thì đó là là chuyện của tôi, bà không cần xen vào. Cái thứ giựt chồng người khác không biết ngượng." Nói xong, cô tắt máy ngay.
Thanh nghe Chi nói thì bỏ nồi lẩu đang nấu đấy chạy vào phòng Chi. Chi ngồi bệt xuống giường, ném điện thoại lên bàn.
Thanh hốt hoảng hỏi han:" Sao vậy? Ai gọi cho mày vậy?"
-Bà dì tao. Hừ bả làm như bả muốn ném cả một núi tiền vào mặt tao vậy. Dù có ăn xin tao cũng không thèm nhận tiền của bả.
Chi hít thở một lúc, lấy lại bình tĩnh để nói chuyện tiếp.
Chi quay sang hỏi Thanh:" Ê mày, theo mày 16 tuổi có còn nhỏ không?"
Thanh thản nhiên đáp:" Tất nhiên là không rồi, lúc mày 15 tuổi đã phải xin đi thực tập làm thông dịch viên rồi, 16 tuổi thì xin thực tập ngành y đó. Vậy nên mới có mày của ngày hôm nay. Mà có gì sao?"
Chi không nhìn Thanh nữa, ngước lên trần nhà, nói:" Lúc nãy, bà dì tao nói con trai bả chỉ mới 16 thôi, vẫn còn trẻ lắm. Ha, 16 tuôi mà trẻ cơ đó."
Thanh ngạc nhiên hỏi lại:" Cái gì 16 tuổi mà vẫn còn trẻ. Tao 16 tuổi đã phải đi phụ quán này. Đúng là con trai bả như lá ngọc cành vàng vậy."
Chi chợt nhận ra Thanh ở đây quá lâu nên hỏi:"Ê, mày ở đây rồi còn nồi lẩu tính sao?"
Thanh chợt nhớ ra, la toáng lên:" Thôi chết, nồi lầu của tao." Thanh chạy vọt ra bếp rồi lại tiếp tục bận bịu với nồi lẩu. Chi cũng ra bếp, lại gần chỗ Thanh rồi ngó nồi lẩu:"Oi, lẩu gì vậy?"
Thanh vừa thái nấm, vừa nói:"Lẩu gà nấm đấy."
Chi nhìn Thanh bỏ nấm vào rồi nói:" Mày viết công thức ra cho tao được không?"
Thanh nhìn Chi rồi tiếp tục thái thêm nấm:"Ok nếu mày muốn thì tao viết công thức ra cho."
-Tất nhiên tao muốn làm rồi, không thì kêu mày viết không thức ra để trang trí à.
Xong rồi cả 2 người cùng cười vui vẻ.
Cùng lúc này, ở một nơi khác, trong một căn nhà khác, phát ra một tiếng nói khác.
-Hừ. Con gái của anh như vậy đó. Dì nó nhờ nó không giúp còn chửi vào mặt em nữa chứ.-Một giọng nữ vang lên
-Anh biết rồi, anh sẽ nói chuyện với nó.-ông Harris nói
-Anh không cần dỗ dành nó. Thằng Richard đâu?
Anh chàng nọ đang ngồi ăn cơm nghe mẹ mình gọi thì chạy ra trước mặt mẹ.
-Con đừng đến thành phố C nữa nhé.-Giọng nữ kia trở nên dịu dàng hẳn
Anh chằng tên Richard nghe vậy thì tức giận quát lại cả mẹ mình:"Con nhất định sẽ tới đó, không đổi ý đâu. Mẹ làm gì thì làm, tới tháng 3 này con sẽ đi."
Ông Harris nghe vậy đành thở dài"Vậy thì con sẽ sống chung với bác Hiên nhé. Bác tốt lắm, có cả con nữa. Thằng con nhà bác Hiên cũng bằng tuổi con đó, 2 đứa có thể chơi với nhau mà."
Richard lại hét lên:" Không, nhà bà ta hôi lắm, toàn mùi thuốc người già không thôi."
-Nhưng ta đâu còn người quen nào ở đó nữa đâu-giọng phụ nữ lại vang lên.
Ông Harris lại thở dài:"Thôi được rồi, ta sẽ nhờ con gái ta lần nữa. Nhưng con có đồng ý không?"
Richard:"Cô ta đẹp thì con đồng ý, con không