Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341512

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1512 lượt.

thẳng vào mặt ông và nói: 
- Thẳng thắn ra là như vậy. Liệu ông có chắc không, ông Poirot, rằng đây không phải một kiểu giải trí trên nỗi đau của người khác đấy chứ? 
Poirot mỉm cười. 
- Cuộc sống riêng tư của một gia đình bị rối tung và đảo lộn cho nên Hercule Poirot có thể chơi một chút trò thám tử để giải trí chăng? 
- Tôi không có ý công kích ông nhưng liệu điều đó có chút gì đúng không? 
- Vậy thì có nghĩa là cô đang đứng về phía gia đình nhà Boynton, phải không? 
- Tôi nghĩ là như vậy. Họ đã chịu đựng đủ rồi. Và họ… họ không cần phải chịu đựng thêm nữa. 
- Và La Maman, (bà mẹ của họ), bà ta không thể ưa nổi, khó tính và độc ác, vậy thì bà ta nên chết hơn là sống chứ gì ? Có phải vậy không hả ? 
- Nếu ông đã nghĩ như vậy …, - Sarah ngừng lời, mặt đỏ bừng lên, rồi cô nói tiếp : thì tôi muốn nói là không nên bới vụ này ra làm gì nữa. 
- Đằng nào cũng thế cả mà thôi. Có người đã nghĩ như vậy đấy ! Ví dụ như cô chẳng hạn, thưa cô thân quý ! Còn tôi thì không! Đối với tôi, chuyện gì cũng thế cả. Nạn nhân có thể là một người tốt bụng hoặc, ngược lại, là một con quỷ xấu xa. Điều đó chẳng làm tôi động lòng. Sự thật thì vẫn không thay đổi. Tôi luôn luôn tâm niệm một người nếu chẳng may chết đi thì không phải lúc nào tôi cũng sẽ coi chuyện đó hẵn phải là một vụ giết người. 
- Giết người ! – Sarah hít mạnh vào. – Nhưng có chứng cớ gì chứng tỏ đó là một giết người ? Thật là một lý lẽ nông cạn mà một người có thể tưởng tượng ra được ! Bản thân tiến sĩ Gerard cũng không chắc chắn cơ mà ! 
Poirot điềm tĩnh nói : 
- Nhưng thưa cô, đã có những bằng chứng khác. 
- Bằng chứng gì ? 
Giọng nói của Poirot thoắt trở lên sắc lạnh. 
- Có một vết kim tiêm trên cổ tay của nạn nhân. Và một điều nữa đây. Những lời nói mà tôi tình cờ nghe được ở Jerusalem vào một đêm cực kỳ tĩnh lặng khi tôi ra đóng cửa sổ phòng ngủ khách sạn. Liệu tôi có thể nói cho cô nghe những từ đó là gì không, cô King ? Chúng là thế này : tôi nghe ngài Raymond nói : - Em cũng biết rồi bà ta sẽ phải chết mà ? 
Ông nhận thấy sắc mặt Sarah biến đổi. Cô nói : 
- Ông nghe thấy như vậy ư ? 
- Đúng vậy ? 
Cô gái nhìn chằm chằm về phía trước mặt mình. Cuối cùng cô nói : 
- Có thể là chính ông đã nghe thấy điều đó ! 
Poirot mặc nhận. 
- Đúng, đó chính là tôi. Những việc đó xảy ra. Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao nên tiến hành điều tra ? 
Sarah lặng lẽ trả lời : 
- Tôi nghĩ là ông đã hoàn toàn đúng. 
- À ! Vậy thì cô sẽ giúp tôi chứ ? 
- Chắc chắn rồi. 
Giọng nói của cô như bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì. Cô nhìn thấy vẻ bình thản trong đôi mắt của Hercule Poirot - Poirot cúi đầu cảm ơn Sarah. 
- Xin cảm ơn cô. Còn bây giờ tôi sẽ yêu cầu cô nói chính xác những gì cô có thể nhớ được về cái ngày đặc biệt đó. 
Sarah ngẫm nghĩ một lúc. 
- Để tôi xem nào. Buổi sáng hôm đó tôi đi dạo xung quanh cùng mọi người. Không ai trong gia đình Boynton đi cùng chúng tôi cả. Tội gặp họ ở bữa trưa. Khi chúng tôi đi vào thì họ vừa ăn xong. Bà Boynton hôm đó tỏ ra dễ tính khác thường. 
Theo tôi hiểu thì bà thường không hay tỏ ra thân thiện. 
Còn quá thế - Sarah hơi nhăn mặt nói. 
Rồi cô kể lại việc bà Boynton đã cho phép các con đi chơi, khỏi phải quanh quẩn bên mình như thế nào ? 
- Điều đó là cực kỳ không bình thường sao ? 
- Đúng, bà ta luôn bắt họ phải ở quanh mình. 
- Cô có cho rằng bà ta bỗng dưng cảm thấy hồi hận. bà ta đã có cái gọi là un bon moment ( một khoảnh khắc) ân hận không ? 
- Không, tôi không cho là như vậy, - Sarah nói thảng thừng. 
- Thế lúc đó cô nghĩ gì ? 
- Tôi rất bối rối. Tôi đã nghi đó là một cái bẫy mèo chuột. 
- Cô nói rõ hơn một chút được không, thưa cô ? 
- Một con mèo thích thú để cho con chuột chạy thoát rồi nó lại chộp lấy con chuột. Bà Boynton cũng vậy đấy. Tôi nghĩ bà ta rất xảo quyệt hay một cái gì khác tương tự. 
- Chuyện gì xảy ra tiếp theo, thưa cô ? 
- Cả nhà Boynton cùng xuất phát … 
- Tất cả à ? 
- Không, trừ người con út Genevra không được đi. Bà ta bắt cô ấy phải đi nghỉ. 
- Thế cô ta cũng muốn thế à ? 
- Không, nhưng chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì. Cô ta phải làm những gì mà người ta bảo. Những người khác bắt đầu lên đường. Tôi và tiến sĩ Gerard cùng đi với họ. 
- Lúc nào vậy ? 
- Lúc đó vào khoảng ba giờ rưỡi. 
- Thế bà Boynton lúc đó ở đâu ? 
- Cô Nadine, con dâu bà ta, đã cho bà ta ngồi vào ghế, rồi đưa ra trước cửa hang hóng mát. 
- Cô nói tiếp đi. 
- Tôi và tiến sĩ Gerard đuổi kịp những người khác khi chúng tôi tới chỗ rẽ ở thung lũng. Tất cả chúng tôi đi cùng nhau. Sau đó một lúc thì tiến sĩ Gerard quay về. Ông ấy tỏ ra không khoẻ. Tôi thấy là ông ta đang lên cơn sốt và rất muốn quay về cùng ông, nhưng mà ông ấy không chịu nghe. 
- Lúc đó khoảng mấy giờ. 
- Ồ ! Tôi cho là khoảng bốn giờ. 
- Sau đó thì sao ? 
- Chúng tôi lại tiếp tục đi. 
- Tất cả mọi người đi cùng nhau à ? 
- Lúc đầu thôi. Sau đó thì