XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hẹn với tử thần - Full

Hẹn với tử thần - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 1341509

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1509 lượt.

đi, chúng tôi nên hỏi xem bà ấy có cần gì không? 
- Vâng, đúng thế đấy. Tôi thấy là bà đây thật là chu đáo quá, cô Pierce lẩm bẩm. 
- Tôi thấy đây là nghĩa vụ của mình, bà Westhoime nói vẻ cực kỳ tự mãn. 
- Còn đối với bà ta thì thật là quá thô lỗ đi mất! cô Pierce ca than. 
Poirot nhìn dò hỏi. 
- Đường chúng tôi đi ở ngay dưới vách núi, - bà Westholme giải thích, - tôi có ghé vào chỗ bà ấy, nói là chúng tôi chuẩn bị đi dạo đây, liệu chúng tôi có thể làm gì cho bà trước khi đi không. Ông có biết không, ông Poirot, câu trả lời duy nhất mà bà ta ném vào mặt chúng tôi là một tiếng cằn nhằn ! Một tiếng cằn nhằn! Bà ta nhìn chúng tôi cứ như thể chúng tôi là … chúng tôi là một lũ bẩn thỉu vậy! 
- Thật là khiếm nhã!- cô Pierce nói, mặt đỏ bừng lên. 
- Tôi phải thú thật là, bà Westholme nói, hơi hơi đỏ mặt, - Lúc đó tôi đã nói một điều không được hay ho lắm. 
- Tôi nghĩ là bà hoàn toàn công bằng, - cô Pierce nói, - hoàn toàn công bằng trong những trường hợp như vậy. 
- Bà nói gì vậy? – Poirot hỏi. 
- Tôi có nói với cô Pierce là có lẽ bà ta say rượu ! Thực ra thì cái kiểu thói của bà ta rất lập dị. Lúc nào cũng vậy. Tôi cho là việc bà ta uống rượu cũng có thể là nguyên nhân. Tôi rất hiểu các tính xấu của những kẻ đam mê rượu chè. 
Một cách khéo léo, Poirot đã hướng câu chuyện ra khỏi chủ đề nghiện ngập. 
- Thế vào cái ngày đặc biệt đó, có lúc nào bà ta có tỏ ra lập dị khác thường không ? Ví dụ như ở bữa ăn trưa chẳng hạn ? 
- Kh … ông – bà Westholme vừa nói, vừa cân nhắc. – Không, đối với một phụ nữ Mỹ kiểu như bà ta, thì phải nói là lúc đó bà ta tỏ ra hoàn toàn bình thường, - Bà Westholme hạ cố nói thêm. 
- Bà ta dã lăng nhục một người phục vụ, - cô Pierce nói. 
- Người nào ? 
- Không bao lâu trước khi chúng tôi đi dạo. 
- Ồ đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. bà ta đã rất phiền lòng vì anh ta ! Tất nhiên rồi. – Bà Westholme nói tiếp. - Phục vụ mà chẳng biết một từ tiếng Anh nào cả thì thật là mệt mỏi, nhưng điều tôi muốn nói ở đây là khi người ta đi du lịch nước ngoài thì cũng phải tỏ ra vị tha chứ. 
- Người phục vụ nào vậy ? – Poirot hỏi. 
- Một trong những người Á Rập trong lều. Anh ta đến gần bà Boynton. Tôi nghĩ là bà ta sai anh ta đi lấy một cái gì đó, mà anh ta thì lại mang cái không cần tới. Tôi không biết cái gì nhưng bà ấy tỏ ra rất tức giận. Người đàn ông tội nghiệp đó đã phải lỉnh ngay lập tức, còn bà ta thì vung gậy lên về phía anh ta và gào lên. 
- Bà ta gào cái gì ? 
- Chúng tôi ở xa quá không nghe được. Ít nhất thì tôi cũng không nghe thấy rõ ràng, cô có nghe được gì không cô Pierce ? 
- Không, tôi cũng không nghe thấy. Tôi nghĩ là bà Boynton sai anh ta đi lấy gì đó từ lều của cô con gái út hoặc có lẽ là bà ta cáu vì anh ta dã đi vào lều của con gái bà ta cũng nên. Tôi không thể nói chính xác được. 
- Trông anh ta thế nào ? 
Cô Pierce, người vừa được đặt câu hỏi, lắc đầu quả quyết. 
- Thực đấy, tôi không biết đâu. Anh ta ở xa quá. Mà đối với người Á Rập nào trông cũng giống nhau hết. 
- Anh ta người cao hơn mức trung bình, - bà Westholme nói – và đội một cái mũ vải mà người bản xứ hay đội. Anh ta mặc một cái quần ống túm ngắn cũn cỡn và vá chằng vá đụp, trông họ thật đáng xấu hổ, còn cái xà cạp của anh ta thì xoắn lại, không gọn gàng lắm. Dù sao đi nữa thì cần phải có kỷ luật với tất cả những người này ! 
- Bà có thể chỉ ra anh ta trong số những ngưòi hầu ở đây không ? 
- Tôi e là khó. Chúng tôi không nhìn thấy mặt anh ta vì ở xa quá mà. Và như cô Pierce nói đó thì hầu như người Ả Rập nào trông cũng rất giống nhau. 
- Tôi băn khoăn, - Poirot nói vẻ ưu tư. – Không hiểu anh ta làm cái gì để bà Boynton phải giận dữ nhỉ ? 
- Đôi khi họ đã thử thách lòng kiên nhẫn của rất nhiều người rồi, Bà Westholme nói. - Một người bọn họ đã mang mất giày của tôi đi, dù tôi đã không ngớt lời nói với anh ta - cả bằng ra hiệu nữa là tôi muốn tự đánh lấy giày của mình. 
- Tôi cũng toàn tự làm lấy, - Poirot nói, sao lãng đi một chút cuộc thẩm vấn của mình. – Đi đâu tôi cũng mang bộ đánh giày bé tẹo đi cùng. Tôi cũng mang theo cả giẻ nữa. 
- Tôi cũng vậy, Bà Westholme nói vẻ rất tự nhiên. 
- Người Ả Rập họ không chịu phủi bụi trên đồ đạc của người khác đâu. 
- Không bao giờ ! Cho dù là người ta nên lau chùi đồ đạc khoảng ba đến bốn lần một ngày. 
- Những việc đó đáng làm lắm. 
- Vâng đúng vậy. tôi không thể chịu nổi sự dơ bẩn ! 
Bà Westholme bày tỏ thái độ thẳng thừng như một người lính. 
Bàta còn nói thêm : 
- Ruồi muỗi ở trong chợ thật khủng khiếp ! 
- Đúng, đúng vậy, - Poirot nói – Chúng ta sẽ nhanh chóng hỏi người phục vụ đó cái gì đã khiến bà Boynton khó chịu. Xin mời bà tiếp tục câu chuyện của mình ? 
- Chúng tôi thả bộ từ từ, bà Westholme nói. - Rồi chúng tôi gặp tiến sĩ Gerard. Ông ta bước đi loạng choạng, trông như đang bệnh nặng. Tôi có thể nhận thấy ngay là ông ta đang lên cơn sốt. 
- Ông ta run bắn cả người lên, - cô Pierce nói chen vào. - Từ đầu tới chân