
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342204
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2204 lượt.
nét thân thiết.
Phương Văn Đông không đần, anh nhận ra tình thế lúng túng giữa Tần Hoài và Na Lan, anh cười nói: “Ngẫu nhiên thật thú vị, chúng ta đều ra đây bơi!”.
Từ phía không xa lắm có tiếng động cơ vọng đến. Dưới ánh trăng, một chiếc ca-nô màu trắng đang từ phía đảo Hồ Tâm phóng lại. Hình như nó biết rõ họ đang ở vị trí nào, nó chạy thẳng tắp, mũi ca-nô gắn ngọn đèn pha sáng chói/.
Na Lan biết người trên đó là ai, cô tăng tốc bơi trở về, cố tránh xa tuyến đi của ca-nô. Lúc này cô càng mong có thể ẩn vào trong vùng tối mà đèn pha không rọi tới để tiếp tục giữ im lặng.
Đúng thế, chiếc ca-nô dừng bên cạnh Tần Hoài, đứng trước mũi ca-nô là Tư Không Tình thướt tha duyên dáng. Tần Hoài và Phương Văn Đông lên ca-nô. Tư Không Tình hôn vào trán Tần Hoài, anh hôn lại.
Na Lan khóc thầm.
Ca-nô chạy đi rồi, cô nhìn qua làn nước mắt thấy Tần Hoài ngoảnh lại nhìn
về phía cô đã mất hút. Nhưng cũng có thể cô đã nhìn nhầm. Chỉ là đơn phương, nhất là cô lại nhìn qua màn nước dày thế kia. Cô cảm nhận sâu sắc mình đang lặp lại số phận đáng buồn của nàng tiên cá bé bỏng trong truyện cổ tích Andersen.
Cuối hè đầu thu, hơi nóng và hơi lạnh xung đột, hôm nay nắng mai lại mưa. Nhưng dự báo thời tiết cho biết tuần tới có thể mưa liên tục.
Mây dày và nặng, nhưng lúc này không những không mưa mà trăng còn sáng khác thường.
Một con thuyền nhỏ lướt ngang bên hồ.
Na Lan cùng Giải Quýnh và Bế Tiểu Châu đang chuẩn bị lần cuối cùng trước khi chính thức lặn xuống tìm kho báu ấn định vào tối mai. Tiểu Châu thuê của bạn con thuyền nhỏ, rồi dùng ô-tô chở đến. Trước khi xuất phát họ tạm để nó bên bờ hồ, vì thế Na Lan hơi ngạc nhiên khi trông thấy con thuyền vừa nãy.
“Hai anh có nhìn thấy con thuyền không?” Cô hỏi.
“Thì có gì là lạ? Mọi ngày đâu phải không bao giờ có thuyền chạy vào buổi tối?” Giải Quýnh vác một bao nilon to tướng đưa xuống thuyền, trong đó có đủ thứ: nhiệt kế, đồng hồ đo độ sâu, đồng hồ đo nồng độ acia-base, thừng nilon và các dụng cụ khác liên quan đến chuyến lặn sâu tối mai. Có đủ thứ, thừa còn hơn thiếu.
Na Lan nói: “Có thuyền bơi là bình thường, nhưng kỳ lạ ở chỗ nó tròng trành đung đưa, hình như không người cầm lái mà là nó phó mặc sóng nước đưa đến đâu thì đưa.”
Giải Quýnh nói: “Bạn không biết à: có một số người lại thích thả lỏng cho thoải mái, không chèo thuyền cũng không nổ máy, họ đang nằm ngắm trăng, đếm sao trời cũng nên, thật là lãng mạn!” Anh ta lấy ra chiếc ống nhòm rồi đưa cho Na Lan. “Cô em thích tò mò thì nhìn đi! Ống nhòm quân dụng, hệ số phóng đại cực lớn miễn chê. Không phải ống nhòm nhìn đêm nhưng lúc này đang sáng trăng thì vẫn nhìn tạm được. Nhưng nếu nhìn thấy một đôi nam nữ thì cô em nên nhắm mắt lại!”.
Na Lan cười, cầm lấy ống nhòm.
Cô xoay xoay điều chỉnh tiêu cự, rồi chĩa vào con thuyền nhỏ ấy.
Cô bỗng thót tim.
Có một người đang ngồi trên thuyền, người mặc áo tơi!
“Sao thế?” Cả Giải Quýnh lẫn Tiểu Châu đều cảm thấy Na Lan bỗng thở gấp, tay cầm ống nhòm run bắn, họ đồng thanh hỏi:
“Lời nguyền áo tơi trong mưa gió!”
“Gì cơ?”
Na Lan đưa ống nhòm cho Giải Quýnh, nói: “Nhìn đi, người ấy mặc áo mưa… Tiểu Châu cho thuyền chạy đến bên con thuyền ấy, tôi muốn nhìn xem ai ngồi trên đó.”
Giải Quýnh nhìn một lát rồi nói: “Đúng là hơi kỳ lạ, đang đẹp trời sao phải mặc áo mưa? Nhưng cũng có gì là ghê gớm, ở Giang Kinh
này chẳng thiếu kẻ lập dị… Nhìn biết ngay hắn ta là đồ tâm thần, ngồi đó bất động có vẻ như đang câu cá.”
Câu cá, hay là câu tính mạng?
Na Lan lớn tiếng: “Đừng dài dòng nữa, lên thuyền rồi lại nhòm tiếp. Cứ lề mề có lẽ nó chạy mất!”.
“Thuyền ấy phạm pháp hay sao mà phải chạy?” Giải Quýnh thấy khó hiểu. Anh lên thuyền. Tiểu Châu nổ máy, phóng thẳng về phía con thuyền có người mặc áo tơi.
Na Lan nhắc lại một lượt câu chuyện mê tín “Lời nguyền áo tơi trong mưa gió”. Giải Quýnh nói: “Anh cũng nghe nói rồi. Em là người rất lý trí, chắc không thể tin chuyện đó?”.
“Đương nhiên không tin, nhưng tôi vẫn muốn đến tận nơi xem xem ai đang bày trò quái dị ấy.”
Tiểu Châu nói: “Ít ra cũng chưa thấy dấu hiệu đó là tên tội phạm bỏ trốn.”
Giải Quýnh tiếp tục quan sát bằng ống nhòm, nói: “Không những không có dấu hiệu tội phạm bỏ trốn, mà gã này còn giả vờ không nghe thấy chúng ta đang nhiệt tình phóng đến. Hắn vẫn ngồi vững như Thái sơn.”
Na Lan cau mày: “Hắn đang câu cá thật à?”.
Giải Quýnh nói: “Chúng ta phải đên gần hơn nữa mới biết được. Hình nhưu có chiếc cần câu chênh chếch, nhưng không rõ lắm.” Một lát sau anh ta nói tiếp: “À, nhìn rõ rồi. Đúng là cần câu, không thể nhầm được.”
“Có thấy dây câu không?”
“Mắt tôi chưa tính đến trình độ ấy. Bạn thử lên đây nhìn xem sao.”
Chỉ lát sau con thuyền của ba người đã đến gần con thuyền nhỏ kia, và cũng nhìn thấy toàn cảnh. Không đáng gọi là thuyền, nên gọi nó là mấy mảnh gỗ mục mới đúng. Một con thuyền nhỏ rất xập xệ, giống như những con thuyền cũ nát bị vứt bỏ trên bão sông, tuyệt đối không đủ sức để xuống nữa. Gã kia đ