
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342055
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2055 lượt.
Xế chiều một ngày thu, mặt trời vàng nhợt đang ngậpngừng trở về chân trời. Một cỗ xe ngựa nhẹ lướt trên cổ đạo Chiêu Dương, để lạiphía sau một làn bụi. Từ xa đã trông thấy bờ hồ và cả những gợn sóng thấpthoáng sắc vàng dưới ánh tà dương. Vì vướng những đám lau lách vàng khô, từtrên đường cái không thể nhìn thấy hòn đảo Hồ Tâm lừng danh trong truyềnthuyết. Dẫu vậy, cảnh hồ êm ả này vẫn đủ sức níu bước người lữ khách chuyên rongruổi nơi chân trời.
Cỗ xe đi chậm lại, bức rèm gấm vén lên, giai nhân khẽnhíu mày, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn diễm lệ như tiên nữ trong tranh,hành trình đầy gió bụi cũng không thể làm nhạt nhòa dung nhan của trang quốcsắc thiên hương ấy. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy vẻ mặt nàng có nét ưu tư.Dõi ánh mắt xa xăm mơ màng về phía hồ nước, nàng khẽ hỏi: “Đã đến nơi rồi phảikhông Long lang?”
Cầm cương đánh xe là một người trẻ tuổi, nghe hỏi thìbuông thõng dây cương cho xe đi chậm hẳn lại như sắp dừng, rồi ngoái đầu nói :“Đúng thế. Từ nay vận mệnh của hai ta gắn chặt với nơi này” Chàng bất giác sờngực áo, cái túi gấm bên trong có tấm da dê vẫn còn đây.
Nói đúng ra là, vận số của chàng, Phượng Trung Long,từ nay gắn liền với tấm da dê này.
Trên tấm da dê có vẽ một bản đồ, ghi rõ nơi cất giấukho báu huyền thoại của Bá Nhan- đệ nhất khanh tướng triều Nguyên. Bá Nhan từngthâu tóm quyền bính triều Nguyên, “đứng dưới một người trên muôn người”. Thờiđó đế quốc Đại Nguyên uy danh lừng lẫy Âu Á, bao quốc gia phải triều cống. Dângian đồn rằng vô số châu ngọc báu vật trên đời đã rơi vào tay phủ Thái sư BáNhan, ngay Hoàng đế Đại Hãn cũng không có dịp nhìn thấy.
Phượng Trung Long là “đạo chích du hiệp” số một thờiGia Tĩnh triều Minh, theo lời những người chuyên kể chuyện rong ở kinh thành.Còn trong các công văn giấy tờ của Cẩm Y Vệ và Đông xưởng thì chàng là tên tội phạm sừng sỏ dám gây đủthứ tội ác. Lùng bắt trộm cướp vốn là việc của các bổ đầu địa phương, thế màtriều đình phải huy động cả đàn ưng khuyển Cẩm Y Vệ và Đông xưởng bố trí thiênla địa võng, bởi lẽ Phượng Trung Long đã phạm vào đại kỵ: vào cung trộm cắp đãlà đại kỵ rồi, lại dám ăn trộm bản đồ kho báu của Bá Nhan thì đúng là đại đạikỵ.
Hình như Phượng Trung Long cho rằng tội lỗi của mìnhchưa đủ nhiều, nên còn tiện thể nẫng luôn cả Văn Oanh là nữ ái duy nhất củaquan thái sư Văn Bính! Cứ như thể không hề biết Văn Bính từng là Chỉ huy sứ củađội quân Cẩm Y vệ.
Tên sao người vậy, Phượng Trung Long có lạ gì nhữngchốn tường hoa ngõ liễu, nhưng khi giáp mặt Văn Oanh vào dịp tết hoa đăng nămngoái, chàng bỗng bị hút hồn ngay lập tức, rồi lẻn theo vào phủ Thái sư tỏ tình. Ngờ đâu lại khiến Văn Oanhxiêu lòng, thề câu chung thủy, chàng bèn đưa nàng đi trốn, và hứa sẽ dành chonàng cuộc sống còn đầy đủ hơn cả ở phủ thái sư. Lời hứa ấy đương nhiên cũng gắnliền với tấm da dê này.
Rèm thả xuống, roi ngựa lại vung lên, họ tiếp tục đichầm chậm. Lát sau xe đi lên đường cái quan. Lóc cóc đi một hồi nữa. Lúctrời bắt đầu tối, họ nhìn thấy mấy giannhà lá mặt tiền hướng ra phía hồ.
Phượng Trung Long đỡ Văn Oanh xuống xe, áy náy nói:“nàng phải chịu vất vả rồi”
Văn Oanh nhìn những căn nhà lụp xụp trước mặt, lạingoảnh ra hồ nước âm u xám xịt, bình thản nói: “Chàng mới vất vả chứ! Chúng tanên sớm đi nghỉ đi!”
Phượng Trung Long nhận ra Văn Oanh đang có điều nghĩngợi, bèn nói: “Ta biết, nàng từ nhỏ sống trong nhung lụa, nay để nàng phải ởtúp lều này, lại chẳng có a hoàn nào hầu hạ, thực khổ quá! Chỉ cần nàng chịukhó vài hôm, chờ ta…”
Văn Oanh nói: “Không phải vì thế…”
Phượng Trung Long bỗng hiểu ra: “Nàng vẫn băn khoăn vềmấy câu lão thầy tướng nói đấy ư? Nàng không nhớ rằng mọi người trong ngoài phủGiang Kinh đều gọi lão là gì à?”
“Là đạo trưởng hão huyền”
“Cho nên, lão toàn nói những câu vu vơ mà thôi”
Có phải là vu vơ hão huyền không, Văn Oanh chẳng rõ,nhưng nàng chẳng muốn tranh luận một cách vô nghĩa. Lời đạo trưởng nói với nàngqua bức rèm cách đây ít hôm, vẫn còn vang bên tai: “Chớ đến gần nước hồ ChiêuDương. Nếu nhìn thấy một người khoác áo tơi đội nón lá đang buông cần nhưngkhông thấy có dây câu, thì phải tránh càng xa càng tốt”
“Câu cá không mắc dây câu, thì câu cái gì?”
“Không câu cá, mà là câu người”
“Xin đạo trưởng nói rõ hơn?”
“Nếu thấy người khoác áo tơi đội nón lá buông cần câu,thì sẽ có người đột tử”
“Sao? Ông vừa nói là chồng tôi sẽ…”
“Ít ngày nữa e sẽ có tai nạn đổ máu”
Phượng Trung Long nghe xong khịt mũi khinh thường. Làmnghề như gã, ngày nào chẳng có “tai nạn đổ máu”? chàng đã vô số lần quyết đấuvới đủ loại cao thủ võ lâm hắc đạo bạch đạo, thương tích đầy mình, nhiều chẳngkém gì trâm cài tóc mà Văn Oanh đã dùng từ bé đến giờ.
Gió mưa lúc nửa đêm khiến Văn Oanh tỉnh giấc.
Phượng Trung Long vẫn ngủ li bì sau mấy ngày đánh xesuốt chặng đường dài mệt nhọc. Gió lùa qua khe cửa sổ khiến Văn Oanh thấy lànhlạnh, nàng khoác áo đứng dậy bước đến bên cửa sổ.
Ma xui quỷ khiến hay sao, nàng mở rộng