80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ thần báo oán - Full

Nữ thần báo oán - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015

Lượt xem: 134895

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/895 lượt.

Clotilde. Có chuyện gì vậy ? 
- Tôi chỉ lên xem cô có cần gì không ? 
Cô Marple ngước mắt nhìn cô chủ nhà. Clotilde khoác bộ áo ngủ dài màu hoa cà, bộ tóc đen viền quanh vầng trán nhợt nhạt làm bộ dáng thêm thê thảm. 
- Tôi cần mang lên gì nữa không ? Cô ta gặng. 
- Không, cảm ơn. Trời ! tôi cũng chưa uống sữa. 
- Tại sao vậy ? 
- Tôi nghĩ : Uống sẽ không tốt. 
Clotilde đứng im như tượng ở chân giừơng. 
- Không lành lắm, cô Marple nói thêm. 
- Cô nói thế là ý gì ? - Giọng Clotilde gay gắt. 
- Cô biết rõ mười mươi. 
- Không biết gì hết. 
- Không ? 
Trong cái từ cộc lốc ấy, chứa đựng ý mỉa mai mà Clotilde không thể không thấy. 
- Sữa của cô nguội ngắt. Để tôi lấy cốc khác. 
Cô đưa tay định cầm cốc. 
- Thôi, cô khỏi nhọc công. Dù cô mang lên, tôi cũng không uống. 
- Tôi hoàn toàn không hiểu thái độ của cô. Cô lạ thật. Tại sao cô nói vậy ? Cô là ai ? Cô là loại người nào ? 
Cô Marple giật chiếc khăn len màu hồng quấn quanh đầu, chiếc khăn quàng giống như tối hôm đó ở Antilles, cô khoác lúc đến đánh thức ông Rafiel, nói : 
- Tôi còn có một tên nữa, là Némésis. 
- Némésis ? Nghĩa là gì ? 
- Tôi chắc là cô biết. Cô là một phụ nữ có học. Công lý đôi khi đến muộn, nhưng nó phải đến. 
- Cô định ám chỉ gì ? 
- Một cô gái xinh đẹp mà cô đã giết. 
- Mà tôi giết ! Thế là nghĩa lý gì ? 
- Tôi nói về Verity. 
- Tại sao tôi giết nó ? 
- Vì cô yêu nó. 
- Tất nhiên là tôi yêu nó. Và nó cũng yêu tôi. 
- Có người nói với tôi - mới đây thôi - rằng tình yêu là một điều cay nghiệt. Và đúng là thế. Cô quá yêu Verity. Với cô nó là tất cả trên đời. Nó gắn bó với cô cho đến lúc một tình yêu khác hẳn đã đến trong đời nó. Nó phải lòng một chàng trai. Không hoàn toàn đứng đắn, tôi công nhận. Nhưng nó yêu anh ta, và anh ta yêu nó, và nó muốn bay đi để có cuộc sống riêng. Sống với người mình đã chọn, lấy chồng, có con, thực hiện giấc mơ của mọi người con gái. 
Clotilde bước lên hai bước, ngồi phịch xuống ghế : 
- Cô có vẻ hiểu rõ mọi chuyện. Điều cô vừa nói là sự thật, tôi không chối để làm gì ? 
- Cô nói đúng : Cô chối cũng vô ích. 
- Cô không thể tưởng tôi đã đau khổ nhường nào ! Không thể hình dung nỗi đau khi hiểu là ta sắp mất cái mà ta quý nhất trên đời ! Mà mất cho ai ? Cho một tên khốn nạn, xấu xa, trác táng, cho một kẻ hoàn toàn không xứng đáng với Verity, Verity xinh đẹp của tôi. Nhất định tôi phải chống lại. Phải … 
- Phải giết nó, không để cho nó đi. 
- Cô nghĩ tôi có thể làm được cái việc tàn ác đó ? Tôi có can đảm bóp cổ nó, đập vỡ sọ nó, làm nát khuôn mặt mà tôi yêu quý ? Không ai làm nổi việc ấy, ngoài cái thằng trời đánh nọ. 
- Vâng, tôi cũng nghĩ cô không thể làm thế với Verity. 
- Vậy những gì cô vừa nói là bịa đặt vớ vẩn. 
- Cái cô gái mà cô đi « nhận diện » không phải là Verity . Vì Verity ở ngay tại đây, có phải không ? Cô ấy nằm trong vườn nhà. Và tôi không cho là cô bóp cổ, mà chỉ cho cô ta uống cà phê hoặc sữa có pha liều thuốc mạnh. Verity chết, cô mang xác vào vườn, bới đóng gạch đổ nát của nhà kính, làm thành ngôi mộ. Rồi cô trồng cây Polygonum, cây lớn lên trùm kín tất cả. Verity vẫn ở tại đây, cô không để nó đi ….. 
- Đồ điên ! Cô tưởng ta để yên cho người đi nói vung chuyện ấy ra mọi người hả ? 
- Có thể. Song không chắc lắm, vì cô trẻ khoẻ hơn tôi. 
- Ra cô cũng có biết điều ấy. 
- Và cô sẽ không từ điều gì, ví ít khi người ta dừng lại ở vụ án đầu. Điều này tôi đã có kinh nghiệm. Cô đã giết hai người con gái : Một người cô rất yêu, và một người khác nữa. 
- Đúng, tôi đã giết Nora Broad. Một con đĩ ranh. Làm sao cô biết? 
- Biết tính cách của cô, tôi chắc chắn cô không thể bóp cổ chết rồi đập nát mặt một đứa trẻ mà cô vô cùng yêu quý. Tuy nhiên, cùng thời gian ấy, một cô gái khác bị mất tích, đến nay chưa thấy xác … Nhưng tôi cho là có thấy xác. Song người ta không biết đó là xác Nora Broad, vì quần áo là quần áo của Verity, và người đến nhận xác lại chính là người biết Verity hơn ai hết, tức là cô! 
- Và tôi làm thế nhằm mục đích gì? 
- Vì cô muốn đổ tội giết Verity cho chàng trai định cướp Verity từ tay cô. Nên cô đã giết cô gái nọ, lấy quần áo Verity mặc choc ô ấy, đeo them vòng cổ và vòng tay cũng của Verity, đập nát mặt, rồi đem giấu xác ở một nơi ít lâu sau thiên hạ mới tìm thấy. Cuối cùng, tuần trước đây, cô lại nhúng tay vào một vụ án mạng nữa: giết cô Elizabett Temple. Cô giết vì sợ cô ấy gặp phó giám mục Brabazon thì có thể phần nào đoán ra sự thật. Cái tảng đá ấy lay hơi khó đấy, nhưng cô có sức khoẻ, cô làm được. 
- Tôi cũng đủ sức khỏe để cho cô sang thế giới khác. 
- Không chắc làm thế được đâu. 
- À, mụ già này, mi tưởng thế hả? 
- Tôi già thực, và sức cũng yếu. Nhưng tôi, phần nào đó, là sứ giả của công lý. 
Clotilde phá lên cười: 
- Nhưng ai cấm được ta thủ tiêu mi ngay lúc này? 
- Ta có thần hộ mệnh. 
- Ha ! Ha ! Thần hộ mệnh ? – Clotilde lại cười to. 
Cô ta đứng dậy, lại gầ