
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:52 17/12/2015
Lượt xem: 134902
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/902 lượt.
dễ nổi nóng vì những chuyện vớ vẩn, đôi khi có những ý nghĩ kỳ cục, nhưng chị Clotilde lo hơi quá đáng. Ồ, ai đó ?
Hai bóng người thập thò ngoài cửa sổ. Cô Barrow nói :
- Xin lỗi tôi đi vòng quanh nhà để tìm cô Marple. Được tin cô ấy đến ở đây … Ồ ! cô Marple đây rồi ! Chúng tôi đến để báo tin chúng tôi không đi thăm nhà thờ, vì nhà thờ đóng cửa để quét dọn. Xin các vị tha lỗi cho vì sự đường đột. Tôi bấm chuông ngoài hàng rào, nhưng không ai ra …
- Đúng, chuông hơi phập phù, lúc kêu lúc không, bà Glynne nói. Nhưng mời hai cô vào, ta cùng nhấm nháp cái gì và nói chuyện.
Bà Glynne vào rồi lại ra ngay, mang ra một chai rượu xérès và mấy cái cốc. Anthea cũng theo ra, rồi cả Clotilde lúc này đã trở lại bình tĩnh. Cô nói :
- Tôi không hiểu, rồi cuộc điều tra về cái chết của cô Temple sẽ đi đến đâu. Cảnh sát chưa thỏa mãn, họ tiếp tục tìm kiếm. Nhưng, chả nhẽ cái chết đó lại là chuyện gì khác, không phải tai nạn ?
Cô Marple đáp :
- Vấn đề là tìm hiểu xem tảng đá tự rơi, hay có ai đẩy.
Cô Cooke kêu lên :
- Ồ! chả lẽ cô lại nghĩ … Ai lại làm chuyện đó? Đành rằng ở đâu cũng có kẻ vô lại. Người nước ngoài, hoặc sinh viên … Tôi tự hỏi …
- Cô tự hỏi, thủ phạm có phải là người trong đoàn ta không.
- Lạy trời, tôi đâu nói thế!
- Không nói, nhưng người ta vẫn có thể đặt vấn đề như thế. Nếu cảnh sát tin chắc không phải là tai nạn, thì nhất thiết phải có ai là thủ phạm. Cô Temple không là người vùng này, vậy thủ phạm khó có thể là người trong làng. Vậy là người ta sẽ quay về xem xét những khách du lịch cùng đi trên xe.
Cô Marple bật lên một tiếng cười lạnh lùng:
- Cô có ý kiến gì cụ thể không? Clotilede hỏi.
- Tôi đang xem xét một số khả năng.
- Ông Caspar! Cô Cooke thốt lên. Ngay từ đâu, tôi đã không có cảm tình với lão ta. Có cảm tưởng rõ là lão ta nằm trong một mạng lưới gián điệp hay một tổ chức tương tự. Có thể lão đến nước Anh để đánh cắp bí mật nguyên tử.
Bà Glynne mỉm cười nói:
- Tôi không nghĩ rằng vùng này có nhiều bí mật nguyên tử.
- Tất nhiên là không! Anthea nói.Nhưng cô Temple có thể là một tội phạm, và ông ta đi theo dõi.
- Em đừng nói những lời xuẩn ngốc! Clotilde đáp ngay. Em thừa biết cô Temple nguyên là hiệu trưởng trường Fallowfiel. Vì lý do gì mà có người truy đuổi cô ấy.
- Tôi chắc cô Marple có một số ý kiến, bà Glynne nói.
- Ồ, có, cô Marple công nhận. Tôi có ý kiến cũng kha khá. Nhưng người duy nhất mà ta có thể … Ồ! khó nói quá. Ý tôi muốn nói là ta phải nghĩ ngay đến hai người. Tôi chưa khẳng định là họ có tội, thậm chí còn tin là về thực chất, họ là những con người lương thiện. Song tôi không thấy ai khác, ngoài họ, để nghi ngờ. Tất nhiên, đó mới chỉ là giả thuyết.
- Theo cô, ai là người đã đẩy tảng đá xuống?
- Tôi không biết. Nhưng rất có thể Joanna Crawford và Emlyn Price không nhìn thấy ai, ngược lại với điều họ mới khai.
- Cô nói thế thì khó hiểu quá, Anthea nói nhỏ.
- Ta thường nghe nói có một số thanh niên có những hành động kỳ cục.
- Cô muốn nói Joannna và Emlyn rất có thể chính là những kẻ đẩy tảng đá xuống?
- Các vị không thấy hai người đó là đáng nghi ngờ nhất sao?
- Quả là tôi chưa nghĩ điều đó, Clotilde nói. Nhưng, điều cô nói có thể là đúng. Tuy nhiên, tôi không biết hai cô cậu ấy. Tôi không cùng đi với họ, và …
- Ồ! họ không gây khó chịu gì đâu, cô Marple nói, và Joanna có vẻ là một cô gái đặc biệt có khả năng.
- Khả năng làm việc gì? Anthea hỏi.
- Anthea, không nói nữa. Clotilde gắt.
- Rất có khả năng, cô Marple nói tiếp. Dù sao, nếu ai dự định gây tội ác, người đó phải biết cách hành động mà không gây chú ý.
- Thế thì họ phải thông đồng với nhau, cô Barrow nhận xét.
- Phải, vì cả hai đều khai gần giống hệt nhau. Tôi nhắc lại, đó là hai người đáng nghi ngờ nhất. Họ đi tách ra, trong khi những người khác trong đoàn đi trên con đường phía dưới, họ rất có thể đã trèo lên đỉnh vách để đẩy tảng đá. Có thể là họ không định giết cô Temple. Họ chỉ muốn có một hành động vô tổ chức, vô chính phủ thế thôi. Tiếp đó họ khẳng định đã trông thấy một người lạ trên đó. Một người mặc áo đặc biệt, dễ nhận ra ngay, đó là điều khá vô lý.
- Theo tôi, ý kiến của cô có lý đấy, bà Glynne nói. Chị Clotilde thấy thế nào?
- Tôi thấy giả thuyết ấy không nên gạt bỏ.
Cô Cooke đứng lên:
- Thôi, chúng tôi về khách sạn đây. Cô Marple có cùng về không?
- Không. Ồ! Tôi quên không báo là cô Bradbury – Scott đã mời tôi ở lại đây đêm nay.
- Thế thì tốt hơn là về khách sạn, vì chiều nay có một nhóm du lịch mới đến, ồn áo lắm.
Clotilde gợi ý:
- Vậy sau bữa chiều, mời hai cô đến đây dùng cà phê nhé? Tối nay trời đẹp.
- Cô tử tế quá, cô Cooke đáp, chúng tôi rất vui và xin nhận lời mời.