XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phát Súng Ân Tình

Phát Súng Ân Tình

Tác giả: Trường Sơn Lê Xuân Nhị

Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015

Lượt xem: 1342126

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2126 lượt.

ẹp như vậy?
Nói xong tôi cười nham nhở. Nhưng Linh không cười. Nàng cũng chẳng tỏ vẻ bất mãn. Hình như, nàng đã quá quen thuộc với những lời ăn nói xàm xở của khách. Cái làm tôi giật mình và xót ruột là ánh mắt nàng. Nó lóe lên một tia lửa buồn tủi lẫn chút bất mãn. Dù chỉ một chút thôi rồi biến đi ngay nhưng cũng gây được trong lòng tôi một chút ngậm ngùi. Sự ngậm ngùi này ngày xưa tôi cũng đã cảm thấy một vài lần nơi những khóe mắt của những em làm nghề chiêu đãi ở những bar bán rượu, những quán bia ôm. Hơn nữa, nàng chính là người vừa an ủi tôi, tôi chưa biết ơn lại chơi nàng một câu hơi tàn nhẫn.
Biết mình lỡ lời, tôi nói:
-Anh nói đùa, Linh đừng buồn anh. Bây giờ mình nói chuyện gì đây? À khoan, để anh kêu gì thêm cho em uống...
Thế là tự dưng, tôi quên hẳn về việc hỏi thăm lý lịch của nàng. Chúng tôi đang ngồi nói chuyện với nhau thì có một người ăn mặc rất sang trọng đến kéo ghế ngồi bên cạnh ông Bob. Trong tiệm rượu lúc ấy thiếu gì người ăn mặc sang trọng và lịch sự, nhưng không hiểu sao, bộ tịch và dáng điệu của người khách làm cho tôi ngờ ngợ nghĩ đến một tay anh chị mafia trong phim "Bố Già". Người khách có một người nữa cũng ăn mặt rất lịch sự đi theo, nhưng không ngồi, chỉ đứng kề kề sau lưng người khách như một thứ cận vệ. Tôi để ý bên hông trái của hắn cộm lên một cục. Mặt hắn lạnh như tiền, cặp mắt như không hề biết gì ngoài chuyện sẵn sàng giết người.
Ông Bob và người khách hình như quen biết nhau đã lâu, bắt tay nhau thân mật và sầm sì to nhỏ gì đó. Tôi thì đang bị Linh hớp hồn nên sau giây phút ngạc nhiên ban đầu, không để ý đến họ nữa. Tuy vậy, tôi cũng thấy ông Bob thỉnh thoảng gật gù cái đầu ra dáng hiểu biết. Tôi cũng không để ý đến một chi tiết nhỏ khác là ông Bob gật đầu mà cái cằm cứ bạnh ra, dường như có vẻ suy nghĩ lung lắm. Mãi sau này tôi mới hiểu cái lý do, nhưng lúc ấy thì tôi chỉ để ý đến khuôn mặt và bộ ngực no tròn của Linh thấp thoáng sau lớp vãi bó sát, căng phồng...
Có một lúc nào đó, tôi đưa tay nắm lấy tay Linh, thì thầm:
-Linh cho anh số điện thoại.
Linh lưỡng lự một lúc làm như suy nghĩ lung lắm rồi cúi đầu nói:
-Em đang ở với chồng.
-Em sạo. Em có chồng mà chồng em dám để em đi làm cái nghề này à?
Linh thở dài, nhíu mắt lại. Tôi đọc được một nổi buồn vừa dấy lên trong lòng nàng. Linh cúi đầu, rồi ngửng lên cắn môi nói:
-Mỗi người một hoàn cảnh anh Trường ạ. Hơn nữa, đối với người Mỹ, công việc mình làm không có quan trọng bằng cách sống...
Nàng nói đến đó thì ngưng vì biết rằng vừa vô tình tiết lộ cho tôi biết một chi tiết quan trọng mà nàng cố dấu lúc nãy: chồng nàng là người Mỹ. Tôi đánh thêm một câu:
-Anh đoán chắc Linh không phải là dân mới qua.
Linh lắc đầu:
-Đừng có ham mà moi móc thêm nữa mà "cậu bé..." Linh vừa nói đến đó thì tôi đã đặt lên môi nàng một cái hôn. Linh hơi lùi lại nhưng tôi ngã người tới trước, ôm ghì lấy nàng. Ở Việt Nam tôi đã quen cái thói ôm gái bia ôm rồi, giờ "thực tập" trở lại cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì lắm.
Thật ra hôn một người con gái trong bar rượu trước mặt bao nhiêu người chẳng có hứng thú gì, tôi chỉ muốn thử phản ứng nàng chút thôi. Và tôi thấy Linh bối rối thật. Không hiểu vì nàng sợ chủ hay vì có cảm tình với tôi. Có lẽ sợ chủ thì đúng hơn vì trong bar rượu của Mỹ, khách hàng và hầu bàn không được đụng chạm xác thịt với nhau. Nhưng nghĩ lại thì không phải vì cái khoảng thời gian trời gần sáng này, chủ đã bỏ về hết rồi và ai ở trong bar cũng trở nên mệt mỏi. Ngay cả người pha rượu cũng đang mắt nhắm mắt mở, nói gì đến ai.
Linh ú ớ một lúc rồi nghiêng mặt đi, gỡ môi tôi ra. Nhưng tôi vẫn ôm cứng lấy nàng. Nàng thở hổn hển, nói vào tai tôi:
-Đừng anh, đừng... ở đây không được.
Hơi thở hào hển của nàng bên tai càng làm tăng ngọn lửa tình trong lòng tôi. Tôi giữ chặt lấy nàng hơn nữa, vít đầu nàng xuống. Lần này, Linh chống cự qua loa rồi mềm người ra.
Nhưng nụ hôn vừa mới bắt đầu cảm thấy ngọt ngào hương vị thì đã có tiếng gõ vào vai tôi:
-Đ.m. cứ ngồi đó mà hôn hít à? Đã tời giờ về rồi, mình còn nhiều chuyện phải làm...
Đó là tiếng nói của ông Bob. Tôi tiếc nuối buông Linh ra và đồng thời cũng nhận ra một điều đáng mừng là nàng cũng buông tôi ra. Kinh nghiệm cho tôi biết rằng nàng đã biết đáp ứng.
Vậy là tốt rồi.
Tôi sửa lại cổ áo rồi thò tay nâng ly bia lên uống cạn, tưởng chừng như uống hương vị của nàng. Khi đặt ly bia xuống, tôi hơi giật mình khi để ý thấy cha nội ăn mặt bảnh bao lúc nãy vẫn còn ngồi thù lù một đống bên cạnh ông Bob. Cặp mắt xanh lạnh như tiền đang nhìn tôi quan sát. Đã vậy, cái thằng đứng phía sau coi mới thấy ớn. Người ngợm gì mà coi thấy ghê quá. Cả hai cặp mắt cứ nhìn xoáy vào người tôi như tôi muốn tìm hiểu một cái gì đó.
Tôi phân vân chưa biết có nên đưa tay ra bắt hay không thì ông Bob đã giới thiệu tôi với người khách. Tôi đưa tay ra bắt. Bàn tay người ấy bắt hờ hửng, cái miệng mỏng lạnh lùng buông ra một câu:
-Gọi tôi là Mark.
-Chào ông Mark.
Rồi tôi