
Tác giả: Trường Sơn Lê Xuân Nhị
Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015
Lượt xem: 1342124
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2124 lượt.
số phụ nữ Mỹ.
Tôi lại bị á khẩu. Tiếng cười làm cho tôi cảm thấy hơi bất mãn một chút. Mẹ kiếp, sao trên đời này lại có một thứ gái nhảy ngang tàng như thứ cô Việt Nam này? Nàng ta làm cái gì mà dám gọi mình là cậu bé. Dù sao đi nữa thì mình cũng vẫn là khách mà. Hơn nữa, mình cũng chưa hề quen biết cô ta.
-Sao cậu bé, bắt tay tôi đi chứ. Ngồi đó mà ngó sao? Chị không có ăn thịt đâu.
Tôi giật mình, sực nhớ ra "bổn phận", liền thò tay xuống bắt. Ôi, bàn tay mềm mại và dịu dàng làm sao. Đã lâu lắm rồi, tôi chưa cầm được một bàn tay nào như vậy. Tôi giữ bàn tay lâu hơn một chút, chưa muốn buông ra. Linh lại mỉm cười hóm hỉnh:
-Ơ kìa, sao giữ chặt vậy? Bộ hồi nào đến giờ chưa bao giờ được cầm tay đàn bà sao cậu bé?
Đã đến lúc tôi phải phản pháo để giữ thể diện. Nếu nàng cho rằng tôi là một cậu bé thì nàng lầm to rồi. Nhờ chút rượu trợ hứng, máu... dê trong người tôi nổi dậy. Tôi cứ giữ lấy bàn tay nàng, giở trò tán tỉnh nham nhở liền:
-Tay đàn bà thì anh đã cầm nhiều, anh còn để cho bàn tay đàn bà cầm những... chỗ khác trong người anh nữa kìa... nhưng anh chưa bao giờ cầm được một bàn tay nào mềm mại như bàn tay của em. Anh muốn bàn tay dịu dàng này sẽ mãi mãi là của anh, giữ mãi bàn tay dịu dàng này suốt đời anh, Linh ạ.
Nói xong, tôi nhe răng cười nham nhở. Linh cũng cười, đốp chát lại:
-Cậu bé còn nhỏ mà ăn nói bạo nhỉ? Con nít mới rời ghế nhà trường thì ăn nói cũng có hơi khác người lớn. Có lẽ văn chương thi phú trong người còn nhiều quá nên để nó bay tùm lum chăng? Chị không có mắc cỡ cũng không có cảm động đâu. Câu nói ấy xưa rồi. Xưa và hơi cải lương nữa.
Tôi cứng họng. Nàng nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Tôi buông tay với một vẻ tiếc nuối. Không hiểu sao, dù mới gặp, tôi đã có cảm giác gần gũi nàng vô cùng mà cũng đồng thời thấy xa cách vô cùng. Gần như vợ chồng mà xa cách như trời và đất. Cảm giác này mãi về sau tôi mới hiểu.
Ông Bob nhích người sang một bên. Linh tự tay kéo ghế ngồi ngay bên cạnh tôi. Cặp đùi nàng trông thật là... chết người trong chiếc váy xẻ giữa. Ông Bob hỏi Linh gì đó rồi ngoắc bồi gọi rượu. Linh nhìn tôi, nói nhẹ nhàng:
-Đùa với anh một chút, mong anh không giận.
Không hiểu sao, chỉ với một câu nói đơn giản như vậy mà tôi từ một thằng nham nhở bỗng biến thành một con người lịch sự có thừa. Tôi mỉm cười, cũng trả lời bằng một giọng thật nhẹ nhàng, đúng điệu gentleman:
-Tôi cũng đùa với chị. Tôi tên Trường...
-Trường sơn hay trường giang?
-Trường, Nguyễn văn Trường, vậy thôi.
Rồi chúng tôi bắt đầu câu chuyện như tất cả những người Việt Nam xa quê hương gặp nhau. Nàng hỏi về tôi trước. Dĩ nhiên, nàng khỏi cần hỏi thì tôi cũng đã chuẩn bị đem cái dĩ vãng phi công của mình ra khoe. Và như thường lệ, tôi không bao giờ quên thêm thắt chút ít chi tiết cho nó thêm phần hấp dẫn. Thêm thắt vài chi tiết nhỏ thôi, như đóng lon thiếu úy thì tôi tự động thăng cấp cho mình thành đại úy, lái L-19 đầm già lẹt đẹt thì tôi sửa lại thành lái F-5 Freedom fighter cho nó có vẻ... sang trọng v.v... Lạ một điều là tôi nói thao thao như vậy mà không hề cảm thấy mắc cỡ. Nhiều khi, tôi còn vung chân múa tay y như là mình đang lái F-5 thật.
Tôi nói thao thao bất tuyệt. Nàng chỉ ngồi nghe, đôi lúc gật đầu thích thú. Nàng hỏi:
-Anh làm gì ở đây?
Tôi như chiếc tàu bay đang bay ngon lành bỗng bị kéo xuống đất, trở về với thực tại. Tôi ú ớ. Không lý đang kể chuyện lái máy bay F-5 Freedom fighter cỡi mây lướt gió ào ào rồi bây giờ lại bảo với nàng rằng bây giờ mình đang lái... máy rửa chén sao? Nhưng nàng nhanh trí lắm, biết tôi bối rối, nàng nói ngay:
-Nếu thấy bất tiện thì thôi, đừng kể. Nhưng Linh cũng phần nào đoán được anh làm gì rồi.
Nàng quay liếc nhìn ông Bob rồi nói:
-Linh quen với ông Bob lâu rồi.
Tôi thấy chua chát trong lòng. Nàng biết ông Bob là xếp nấu ăn, tôi đi theo ông Bob thì nếu không phải là dân rửa chén thì cũng chỉ là một thứ thợ phụ nấu ăn hay đúng hơn là tà lọt cho xếp. Đẹp mặt tôi thật.
Tôi đang xụ mặt thì Linh đưa tay ra nắm lấy tay tôi:
-Đừng mặc cảm, anh. Ai cũng phải bắt đầu ở một chỗ nào đó. Không ai tự dưng mà nhảy tót một cái lên mây được.
Câu này hay, làm tôi thấy đỡ tủi thân. "Không ai tự dưng mà nhảy tót một cái lên mây được." Từ đó về sau, tôi thường nhớ lại câu nói này để an ủi mình trong những khi xuống tinh thần. Tôi bắt đầu gạ chuyện nàng:
-Còn Linh thì sao? Em bắt đầu thế nào?
Linh nâng ly rượu lên uống một hớp nhỏ, lắc đầu:
-Mình nói chuyện khác được không?
-Sao vậy?
-Có những câu chuyện phải vào chờ vào lúc đúng thời điểm thì nói nghe mới hay.
Tôi thất vọng và đồng thời cũng ngạc nhiên vì cách dùng chữ của nàng. "Thời điểm" tức là một điểm nào đó trong khoảng thời gian chưa được xác định. Danh từ này thường thường chỉ có những người có trình độ học vấn cao hay đọc sách nhiều mới thường dùng.
-Vậy "thời điểm" này thì nói chuyện gì. Nói chuyện về cặp đùi của em được không? Em sinh đẻ giờ phút nào mà có cặp đùi đ