pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Pierrot, ngươi là ai? (Lời nguyền Pierrot)

Pierrot, ngươi là ai? (Lời nguyền Pierrot)

Tác giả: Kayoko Jueru

Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015

Lượt xem: 134331

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/331 lượt.

hiên, cô nàng hét lên: “Đồ dê xồm”. Và cũng theo lẽ tự nhiên, mặt Moe in
dấu bàn tay đỏ chót.


Cậu
mạnh tay quá đấy, tớ chỉ kiểm tra nhịp tim của cậu thôi mà... – Moe xoa xoa bên
mà vừa bị Shii “chạm nhẹ vào”. Mà hình như Shii quá tay thật! Gò má gầy gò của
Moe sưng lên làm khuôn mặt vốn đã tròn của Moe càng trở nên bầu bĩnh.


Thôi
lằng nhằng đi! – Shii lạnh lùng – Hôm nay tớ phải đến thư viện mượn sách để
nghiên cứu cho bài văn ngày mai.

Moe thở dài một tiếng. Thế nào Shii cũng lôi cô theo cho mà xem.

Chẳng bao lâu hai người đã bước vào trong thư viện. Lúc này đã gần trưa,
những tia nắng xuyên qua ô cửa kính, soi xuống nền gạch và nhảy múa nhuộm vàng
một khoảng không. Bên cạnh những tủ sách được sắp xếp thành từng hàng từng lối,
có những bộ bàn ghế dài để học sinh có thể ngồi đọc sách tại chỗ. Thư viện
thường ngày rất đông, nhưng hôm nay trống vắng lạ thường. Cũng nhờ sự trống
vắng đó mà khung cảnh nơi đây trở nên lặng lẽ và nên thơ. Vậy mà đối với Moe,
thư viện chẳng khác gì địa ngục, toàn sách là sách, chỉ nhìn lướt qua thôi là
đầu óc cô đã quay mòng mòng.


Chào
buổi sáng!

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên làm Moe khẽ giật mình.


Chào
buổi sáng! Nhìn cậu hơi lạ nhỉ? Cậu làm thủ thư lần đầu à? – Shii nhíu mày.


Em là
Hoàng Trang, tớ học năm nhất. Các chị là người đầu tiên bước vào thư viện trong
hôm nay đấy. Tên hai chị là gì nhỉ?

Cô gái ấy vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, vừa tíu tít nói lại vừa mân mê
gấu váy, giọng cô trong trẻo mà lại mong manh tựa tiếng thủy tinh rơi vang vọng
khắp phòng.


Chị
là Yến Trân, năm hai. Còn đây là...


Chị
là Thảo Vy, nhưng gọi là Moe đi cho thân mật... hì hì...

Moe cắt ngang lời Shii, nhanh nhảu làm quen với bạn mới. Nhưng Moe và Hoàng
Trang chỉ mới nói vài câu xã giao thì Moe đã bị Yến Trân lôi đi tìm sách. Đáng
lẽ ra chỉ cần một mình Trân tìm sách thôi, nhưng vì muốn giúp bạn mình cải
thiện chỉ số IQ nên cô bắt Moe phải đọc cho kì được một quyển sách mới thôi.
“Cái nhiệm vụ gì đâu mà quái đản. Hừ... chỉ cần nhìn thấy trang sách đầy chữ
thôi là mình muốn ngất đi rồi, huống chi là đọc. Vậy mình sẽ chọn cuốn nào thật
mỏng thôi. À mà khoan... đúng rồi nhỉ... khà khà...”

Moe đang làu bàu thì bỗng dưng một cuốn sách hiện ra trước mắt cô. Không
chần chừ, cô lấy cuốn sách đó ra và dùng hai tay nâng nó cao lên: - Shii, tớ sẽ
đọc quyển này!

Shii quay sang. Khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của cô tự dưng biến mất, thay
vào đó là một khuôn mặt u ám đùng đùng sát khí:


Cái
gì đây? “Đại dương sâu thẳm”? Toàn tranh với ảnh không thế này! Sách này dành
cho lũ trẻ ranh mẫu giáo đây mà!

Moe bĩu môi:


Thì
cậu cũng đâu bảo tớ phải đọc loại sách nào đâu! Hì hì

Bỗng một tờ giấy rơi ra  từ quyển
sách, đáp xuống đất một tiếng “bịch” nặng nề.


Ủa?
Giấy mà gì đây?

Yến Trân cúi người nhặt tờ giấy lên. Khi đôi mắt xám đen của cô khẽ lướt
qua nội dung trong tờ giấy, gương mặt cô bỗng sầm lại. Sự sợ hãi thoáng qua
trong đó. Nhận thấy sự bất thường của bạn, Moe lo lắng:



chuyện gì vậy Shii?


Không...
Không thể như thế!!!






















































← ○○○ →



Chương 2 – Hồi ức của Moe

Một năm trước....


Ya, đậu rồi, đậu rồi. Mình đúng là thiên
tài, thi đâu trúng đó. A ha ha.


Haizz, không biết ông giám thị nào coi thi
cậu mà lại mất cảnh giác quá vậy?


Hừ... Shii thật là... Mà năm nay chúng ta
học chung lớp đấy, mong cậu giúp đỡ. Moe cúi đầu làm tập sách trong chiếc balo
quên kéo rơi hết ra ngoài.


Oáiiiiiiiiiii


Trời ơi, sao cậu hậu đậu thế Moe???

Cả hai cô gái nhanh chóng
nhặt hết đồ đạc rồi xếp chúng lại trong chiếc balo hình gấu mèo và rảo bước về
nhà. Bóng dáng hai cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm vào hoàng hôn rực lửa. Tiếng
cười đùa còn vang vọng lại trong không gian tĩnh mịch của mùa thu. Một chiếc lá
vàng vừa lìa cành, khẽ chạm xuống nền đất ẩm mốc...

←○○○→

Hôm nay trời thật đẹp. Thật
sự tôi cũng chẳng biết phải miêu tả làm sao để các bạn có thể hình dung được
quang cảnh hôm nay nhỉ? Giống như sách giáo khoa đã từng miêu tả bầu trời mùa
thu là... ừm... để nhớ xem... bầu trời trong xanh không gợn một chút mây, cây
cối êm đềm đắm mình trong cái se lạnh khô hanh, ánh dương lẩn lút sau những mái
nhà cao ngất. Chính thế, quang cảnh hôm nay là thế đấy. Kể ra tôi cũng có tài
văn chương chứ bộ.


Nè, làm gì mà cậu cười tủm tỉm thế?


À không có gì, Shii đừng để ý.

Tôi xua xua tay nhưng môi
không giấu nổi niềm háo hức, cái niềm háo hức đáng ghét ấy cứ muốn nhảy bật ra
khỏi khuôn miệng thành những tiếng “hi hi” ngốc nghếch. Dù sao cũng là ngày đầu
tiên bước chân vào một trường học danh giá, vô tư lắm cũng không