XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Pierrot, ngươi là ai? (Lời nguyền Pierrot)

Pierrot, ngươi là ai? (Lời nguyền Pierrot)

Tác giả: Kayoko Jueru

Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015

Lượt xem: 134332

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/332 lượt.

tránh khỏi cảm
giác hồi hộp xen lẫn hạnh phúc. Đối với một đứa ngu hết thuốc chữa, à không,
phải nói là một đứa tiết kiệm chất xám như tôi việc được vào Trường Cao trung
School Day là một niềm mơ ước lớn lao, lớn tựa bầu trời xanh không thể với tay
chạm tới. Vậy mà bây giờ chắc trời sập rồi nên ảo tưởng mới trở thành sự thật.
Nhưng hình như có một người vui hơn tôi nữa. Shii, cậu ấy đã thi đậu vào trường
với số điểm tuyệt đối. Cậu ấy là một thiên tài. Tôi nghĩ cậu ấy đã nắm chắc
chiếc vé bước vào School Day, thế mà hôm nay cậu ấy cũng hứng khởi không kèm gì
tôi. Khuôn mặt lúc này của Shii trông rất hạnh phúc và xinh tươi tựa đóa hồng
nhung đằm thắm vừa chớm nở. Đôi mắt Shii rực rỡ hơn cả mặt trời, mái tóc óng ả
bồng bềnh xõa ngang vai phảng phất hương bạc hà, đôi môi anh đào khẽ cong lên
kiêu hãnh. Cậu ấy giống như một mùa xuân nhỏ bừng sáng giữa không gian khoáng
đãng đầu thu.

Chẳng mấy chốc cũng đã đến
trường. Trường của tôi cũng chả có gì đặc biệt sất. Ngoài tấm biển “Trường Cao
trung School Day” được ông hiệu trưởng cố tình sơn màu xanh lá mạ cho nó nổi ra
thì trường tôi cũng y xì mấy trường khác. À mà trường tôi cao to hơn, trang
thiết bị hiện đại hơn nhiều. Thầy cô đều là những người có chuyên môn cao, chất
giọng của họ khi giảng bài êm ả và thánh thót, dễ dàng đưa tôi vào giấc mộng
đẹp.

Thật ra thì lần kiểm tra nào
tôi cũng đội sổ. Nhưng nhờ tính cách vô hại mà lại có phần dễ thương nên tôi
được nhiều bạn bè quý mến. Vậy là từng ngày lăn qua thật vui vẻ, ấm áp.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện vẫn
sẽ yên bình như thế, cho đến khi người ta phát hiện xác của một nam sinh năm
hai chết đuối trong hồ bơi của trường. Nghe nói anh ta được mệnh danh là kình
ngư của câu lạc bộ bơi lội, từng hai lần đoạt huy chương vàng toàn quốc. Thế mà
không hiểu sao lại chết đuối ở hồ bơ chỉ sâu mét rưỡi. Lúc ấy người ta bảo chỉ
là tai nạn, không ai ngờ rằng nó lại khởi đầu cho một lời nguyền đáng sợ ám ảnh
học sinh School Day trong một thời gian dài. Đúng một tuần sau đó, một học sinh
chuyên Hóa tử vong vì thì nghiệm phát nổ. Mọi người bắt đầu hoang mang. Lại
đúng một tuần nữa, thi thể của một học sinh khác được phát hiện chết trong
phòng Sinh học do bị những bình thủy tinh đựng các con vật rơi trúng đầu. Người
ta sợ hãi cho rằng đó là một lời nguyền. Tất cả những nạn nhân của nó đều là
những người “giỏi nhất” ở một lĩnh vực nào đó. Và cái chết của họ cũng liên
quan đến lĩnh vực mà họ giỏi nhất. Lời nguyển Pierrot... Tại sao nó có tên là
Pierrot ư? Là bởi nạn nhân cuối cùng của nó – một nữ sinh năm nhất chết trong
câu lạc bộ bắn cung đã dùng máu của mình viết nên chữ “Pierrot” bự tổ chảng.
Không một ai dám chắc cô ta là người cuối nhưng sau đó không bất kì ai dính
phải lời nguyền nữa.

Khoảng thời gian lời nguyền
Pierrot bắt đầu là khoàng thời gian lạnh lẽo và đáng sợ nhất của trường School
Day. Đó thực sự là một cơn ác mộng. Không khí tuyệt vọng và sợ hãi bao trùm
khắp trường. Gương mặt mỗi học sinh lộ rõ vẻ thất thần, dáng đi ủ rũ, lén lút
như chú chuột đang run sợ trước nanh vuốt của mèo. Không còn không khí nhộn
nhịp, không còn sự thi đua, không một ai muốn đứng nhất...

Ngay cả một người mạnh mẽ
như Shii cũng bắt đầu hoảng loạn. Cậu ấy thường xuyên không đi học, báo hại tôi
đến trễ không biết bao nhiêu lần. Khi có cơ hội ở bên cạnh Shii, tôi cố trưng
ra một nụ cười, dù hơi méo mó, hi vọng sẽ an ủi cậu ấy phần nào. Có lúc tôi
thấy được sự xao động trong mắt Shii. Shii đi bên tôi mà cứ luôn ngó ngang ngó
dọc. Cậu ấy luôn tránh những chỗ vắng người. Khi không chịu nổi nữa, tâm thần
Shii đã không ổn định:


Moe, tớ sẽ chết mất. Pierrot đang nhắm tới
tớ. Tớ sẽ chết mất.


Bình tĩnh đi Shii – Tôi cố nhếch khóe môi
mình lên – Cậu sẽ không sao đâu, Pierrot không giết cậu được đâu. Hãy ở bên tớ,
hắn dám đem cậu đi thì tớ sẽ đá hắn về địa ngục, chịu không?

Mắt Shii ngân ngấn nước. Cậu
ấy cứ nấc cụt liên hồi. Mỗi lần Shii khóc đều như thế.


Moe... Cậu không hiểu đâu..âu..ực ực...
Pie... ực... Pierrot đáng sợ lắm..ắm... ực ực...

Nhìn Shii như thế, thật lòng
tôi cũng không biết nói gì nữa. Phải, tôi không hiểu được. Một đứa ngu dốt như
tôi thì làm sao hiểu được sự sợ hãi khi lúc nào cũng cần kề bên Tử thần của
những người giỏi giang như Shii cơ chứ. Tôi không hiểu được. Chính vì không
hiểu được nên tôi mới lo lắng. Có thể Shii không thấy nhưng bàn tay nhỏ bé của
tôi cũng bắt đầu run rẩy. “Shii, nhất định cậu phải sống đấy...”

←○○○→

Thật may, lời nguyện cầu của
tôi đã động lòng trời xanh. Chắc vì tôi chưa từng làm gì thất đức nên ông trời
cũng không nỡ tàn nhẫn với tôi.

Một tuần... hai tuần... ba
tuần... một tháng... Kể từ sau cái chết ở câu lạc bộ bắn cung, chưa có ai bị
dính lời nguyền nữa. Người ta đồn rằng nó đã kết thúc. Shii vẫn sống. Nhưng
Shii vẫn chưa hết hoảng loạn. Cậu ấy vẫn cứ thấp thỏm suốt mấy tháng liền. Mãi
đến cuối năm học tôi mới được nhìn