
Lời thú tội của một sát thủ kinh tế
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341741
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1741 lượt.
g, rồi quỵ xuống đất, nhiều kẻ còn chẳng kịp bước ra khỏi quầy ăn thì đã lảo đảo và ngã sóng xoài, một số gào lên rằng mình bị đầu độc tới khi không thể nói được nữa và chìm vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc…
Griffith nhún vai, cố nhớ lại những gì đã xảy ra tiếp theo. Hắn nhắm vào Thurman, không thể kìm được nỗi khoái trá bệnh hoạn khi trình diễn cho vị bác sĩ tài giỏi này thứ hắn đã sáng chế. Sau đó là Alan Kinneson, trước giờ hắn chưa từng tặng thứ gì cho Alan cả, hy vọng món quà lần này sẽ làm anh ta dịu đi …
Hắn còn biết thêm nữa: Thurman và Athen đã xắp xếp bọn công nhân và dồn chúng vào khu A. Lyle Amman đã cố xoay xở trốn được một lúc nhưng sau đó vẫn bị phát hiện bởi bọn Trisquad vào xế chiều hôm đó, Griffith ăn bữa ăn nhẹ muộn và đi ngủ, dậy sớm hơn thường lệ vào sáng hôm sau để chuyển tài liệu và phần mềm vào phòng thí nghiệm. Đó là những gì hắn biết, nhưng vì một vài lí do nào đó, diễn tiến đã bị xóa nhòa và hắn thực sự không thể nhớ đã chứng kiến những gì, cái gì đã diễn ra với hắn vào phần còn lại của ngày hôm đó,
Griffith cố tập trung và lần mò lại những suy tưởng của mình, nhưng rốt cục chỉ có thể tìm được những cảnh tượng mờ nhạt và không rõ ràng : mặt trời giữa trưa nắng chói, những cơ thể ngủ chìm trong máu đỏ. Tiếng kêu rít của mòng biển vang khắp vịnh, chói tai và hoang dại, vang vọng trên những cơn gió nóng bỏng. Một cái mùi nồng nặc của rác bẩn và, và …
Máu thấm đầy tay ta, trên con dao mổ sắc lẻm ướt sũng, đang cắm sâu vào trong một bộ mặt mềm mềm, và những con mắt, những cái dạ dày, tiếng động ầm ầm đinh tai của sóng biển trong bóng tối và cuộn dây câu, và Amman, Amman, vẫy tay ……
Đôi mắt hắn mở trợn tròn, và cơn ác mộng biến mất. Griffith lắc lắc đầu, nhìn thấy ánh sáng dìu dịu của phòng thí nghiệm. Ắt hẳn hắn đã ngủ gật được một lúc, đúng thế, phải, chắc chắn như vậy, hắn đã ngủ gật và có một cơn ác mộng thật khủng khiếp.
Hắn nhìn lên chiếc đồng hồ, thấy rằng đã được một lúc kể từ khi hắn phái hai tay bác sĩ đi làm việc. Hắn cảm thấy nhẹ bớt trong lòng khi nhận ra rằng mình đã không ngủ gật quá lâu, nhưng cái cảm giác thoải mái ấy nhanh chóng biến mất, sự bực dọc đang quay trở lại, hắn không ngừng băn khoăn lo lắng về những kẻ đang đột nhập vào khu nghiên cứu.
Chúng không thể ngăn ta lại, nó là của ta.
Griffith đứng dậy và lại tiếp tục đi ra đi vào không ngừng, chờ đợi..