
Mười tám năm sau hay Con vịt chết chìm - Full
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341737
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1737 lượt.
hẳng có ý gì khác đâu.“
David ngắt lời, bắn cho John một cái nhìn sắc lẻm.
“Tôi nghĩ chúng ta có nhiều thứ hơn để bàn tán.“ Anh công bằng nói. “Chúng ta cần cập nhật tình hình, và tôi có vài thứ cần rà soát lại đây.“
Anh gật gật về phía tập báo cáo hằng ngày mà Rebecca vẫn đang cầm. “Họ đã tìm ra căn phòng, nhưng chưa hề đụng vào cái gì cả. Cô có tìm thấy gì hữu ích không?”
Cô gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin mới đó và vui vẻ vì đã chuyển được chủ đề. “Có vẻ ở đây chỉ có bốn nhóm Trisquad, căn cứ theo những ghi chép từ sáu tháng trước.”
David trông có vẻ khuây khỏa. “Thật là tuyệt vời. John và Karen đã có một cuộc đụng độ ở ngoài khu D, và đã xoay sở hạ được năm đứa – điều đó có nghĩa là chỉ còn lại có một nhóm.“
Họ kéo ghế từ quanh chiếc bàn nhỏ xếp cạnh tường, xếp thành hình bán nguyệt rời rạc ở giữa phòng. David vẫn đứng, nói chuyện với họ một cách nghiêm nghị.
“Tôi muốn tóm tắt nhanh tình huống, để chắc chắn rằng chúng ta đều ở cùng một xuất phát điểm trước khi tiếp tục tìm hiểu sâu hơn. Rất ngắn gọn thôi, khu nghiên cứu này được sử dụng cho các thí nghiệm về T-virus và đã bị tiếp quản bởi một trong những nhà nghiên cứu cho một mục đích không rõ ràng. Căn cứ theo dấu vết để lại thì các công nhân đều đã bị giết và những nhân viên thì bị thanh trừng. Rebecca tin rằng nhà sinh học Nicolas Griffith là kẻ chủ mưu mọi chuyện, việc khu đất vẫn được canh giữ nói lên rằng hắn ta vẫn còn sống, ở đâu đó bên trong này – tôi không cảm thấy chúng ta nên tự làm bận tâm tới việc tìm hắn. Chúng ta đã giải quyết hai bài kiểm tra đang chắn lối vào cái Ammon để lại, nhờ có Trent, và tôi hy vọng cái ‘tài liệu’ ông ấy dấu cho chúng ta sẽ là bằng chứng đủ để chính thức buộc tội Umbrella về những hành động vô đạo đức.“
Anh khoanh tay lại, và chầm chậm vừa đi vừa nói, nhìn vào từng người trong số họ. “Đã có những bằng chứng rõ ràng về những thứ bất hợp pháp diễn ra ở đây; chúng ta có thể rời khỏi đây bây giờ và chuyển những cái đó lên chính quyền liên bang. Nhưng mối lo âu của tôi là ta chưa có những bằng chứng đủ mạnh về sự liên quan của Umbrella, ngoài những dữ liệu máy tính và tập báo cáo do Steve và Rebecca tìm thấy, nên nhớ tên của Umbrella không hề có trong đó, nên cả hai chứng cớ này đều có thể bị giải thích khác đi. Đề xuất của tôi là chúng ta nên tiếp tục các bài kiểm tra, và tìm ra thứ mà bác sĩ Ammon để lại cho ta trước khi rút lui, nhưng tôi muốn nghe ý kiến từng người trước. Nhiệm vụ lần này là không hợp pháp ngay từ đầu, chúng ta vốn không được phép thực hiện nó, cho nên nếu mọi người nghĩ là nên chấm dứt thì chúng ta sẽ đi ngay.“
Rebecca ngạc nhiên, và cô có thể thấy mọi người cũng giống như cô, căn cứ theo dáng vẻ của họ. Trước đó David có vẻ rất chắc chắn và hăng hái về cơ hội của họ. Còn cái nhìn lúc này của anh lại biểu lộ khác hẳn. Anh trông có vẻ rất hối tiếc vì muốn tiếp tục, cứ như anh muốn ai đó trong số họ có đề nghị khác.
Sao lại có thay đổi như thế? Chuyện gì đã xảy ra?
John nói trước tiên, anh nhìn những người còn lại trước khi chuyển sang David. “Xem nào, chúng ta đã tiến quá xa rồi, và nếu chỉ còn một nhóm zombie nữa ngoài kia, tôi cho là chúng ta nên kết liễu nó luôn.”
Rebecca gật đầu. “Phải, và chúng ta vẫn chưa tìm ra phòng thí nghiệm chính, chúng ta không biết tại sao Griffith lại làm vậy - bởi hắn bị loạn thần kinh hay là đang thực sự giấu diếm thứ gì. Chúng ta có thể không khám phá ra được, nhưng cũng đáng để mắt tới nó lắm chứ. Hơn nữa, nếu hắn thủ tiêu thêm nhiều chứng cớ hơn khi chúng ta đã bỏ đi thì sau?“
“Tôi đồng ý.“ Steve nói. “Nếu S.T.A.R.S có dính líu sâu xa với Umbrella như đã thấy, chúng ta sẽ không có cơ hội nào nữa đâu. Có thể đây sẽ là cơ hội duy nhất để chặt đứt mối liên kết này. Và chúng ta đã đến rất gần nó rồi, bài kiểm tra số ba ở ngay đâY – chúng ta sẽ làm nó, chúng ta chỉ còn cách đoạn kết một bước chân thôi.”
“Tôi cũng đang nghĩ thế.“ Karen nhẹ nhàng nói.
Giọng cô đượm vẻ mệt mỏi, Rebecca quay ra nhìn cô ta, đây là lần đầu tiên cô thấy Karen có vẻ không ổn. Mắt cô ta đỏ ngầu, còn làn da thì gần như tái nhợt.
“Chị ổn chứ?“ Rebecca hỏi
Karen gật đầu, thở dài. “Phải, trừ việc đau đầu.”
Ắt hẳn đây là chứng đau nửa đầu, trông cô ta hết sức khổ sở.
“Chuyện gì vậy, David?“ John bất ngờ hỏi. “Cái gì làm anh bứt rứt vậy? Hay anh biết gì đó mà không kể cho chúng tôi?“
David nhìn họ một thoáng, sau đó lắc đầu. “Không, không có gì. Tôi chỉ - tôi có linh cảm xấu. Nói đúng hơn, linh cảm về một chuyện tồi tệ sắp xảy ra.“
“Giờ này mới linh cảm thì hơì bị muộn.“ John nói, nhe răng cười. “Vậy chứ anh ở đâu lúc chúng ta đi bè?”
David hơi cười đáp lại, xoa xoa sau gáy. “Cảm ơn John, tôi gần như quên mất. Vậy quyết định xong rồi nhé. Giải quyết câu đố tiếp theo thôi. Ồ, Rebecca, hãy kiểm tra mắt cho Karen tro