80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341735

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1735 lượt.

ng khi bọn tôi giải đố, coi bộ nó gây nhiều rắc rối cho cô ấy đấy.“
Họ đứng dậy và đi ra phía sau căn phòng, tới chiếc bàn được đánh số chín màu xanh dương ở góc tây bắc. Steve và Rebecca đã kiểm tra nó khi họ tìm thấy căn phòng, chả có manh mối nào cho biết bài kiểm tra tiếp theo là gì – một màn hình nhỏ trống trơn với mười chiếc khóa được móc vào nó, đặt trên một cái bàn kim loại, một bí ẩn.
Rebecca ra hiệu cho Karen ngồi xuống chiếc ghế đằng trước bài kiểm tra số mười, mục đích để làm gì cũng chẳng biết – nó gồm có một bảng hình tròn gắn vào một miếng ván, kết nối với thứ gì đó giống như một cặp nhíp thông qua sợi dây sắt đen thui. Cô quì xuống để nhìn cho rõ, cau mày. Mắt phải của Karen trông rất tệ. Niêm mạc màu xanh lục như nổi trên một biển màu đỏ. Mí mắt cô ta có vẻ bị thâm tím và phồng rộp lên.
Cô quay ra để mượn David chiếc đèn nháy thì thấy anh ta đã ngồi xuống trước bài kiểm tra được chuẩn bị sẵn, màn hình xanh bật sáng, nhiều dòng chữ đánh máy xuất hiện ở giữa màn hình.
“Một kiểu cảm ứng chuyển động …. “ Steve bắt đầu nói, nhưng David bất ngờ giơ tay cản lại, đọc to những gì xuất hiện trên màn hình rất nhanh với giọng lo lắng.
“Khi tôi đi đến Saint Ives, tôi gặp một người đàn ông với 7 bà vợ, 7 bà vợ có 7 cái bao tải, 7 bao tải chứa 7 con mèo, 7 con mèo có 7 bộ hành lí; những bộ hành lí, những con mèo, những cái bao tải, những bà vợ, có bao nhiêu tới Saint Ives?“
Có một dãy số chạy trên màn hình, chỉ 00:49 và đang đếm lùi. Trong lúc David đọc câu hỏi, 11 giây đã được đếm lùi trên chiếc đồng hồ.
David nhìn vào chiếc màn hình, những ý tưởng cứ lướt qua dữ dội trong lúc mọi người ngẫm nghĩ sau lưng anh. Sự căng thẳng lan tỏa ra từ họ, và David chợt thấy có cảm giác nhói đau như kim châm và mồ hôi túa ra đầy trán.
Đừng đếm, đó là một manh mối. Nhưng nó có ý nghĩa gì đây?
“Hai mươi tám.” John nói nhanh. “Không, đợi đã, hai mươi chín, kể cả người đàn ông …”
Steve cắt lời John, nói nhanh. “Nhưng nếu mỗi bà vợ có 7 con mèo con, nó sẽ là 49 cộng với 21, 70, 71 nếu kể thêm người đàn ông nữa.“
“Nhưng cái thông điệp kia nói là đừng có đếm,“ Karen nói. “Nếu bạn không định đếm – có nghĩa là không phải làm phép cộng, hoặc … đợi đã, ở đây có người đàn ông với những bà vợ và thêm người đang đọc câu đố, đó là một người nữa …”
32 giây đã trôi qua. Bàn tay của David cứ khua khua trên cái bàn phím.
Nghĩ đi nào! Đừng đếm, đừng đếm, đừng …
“Một.“ Rebecca nói nhanh. “‘Khi tôi đến Saint Ives‘ – nó không hề nói đó là nơi mà người đàn ông và các bà vợ đi tới. Đó chính là ý nghĩa của nó, câu đố - đừng đếm bất cứ ai ngoại trừ người duy nhất đi tới Saint Ives!“
Đúng rồi, nó dựa vào khả năng phán đoán, một câu đố mẹo…
Họ chỉ còn hai mươi giây nữa.
“Có ai phản đối không?“ David hỏi nhanh.
Không ai trả lời. David lấy chìa khóa, cắm nó vào … và dòng số đếm lùi dừng lại, chỉ còn 16 giây nữa. Màn hình tự động tắt. Ở đâu đó phía trên đầu họ, một tiếng chuông quen thuộc vang lên. David thở dài nhẹ nhõm, dựa người vào chiếc ghế. 
Cám ơn, Rebecca! 
Anh quay ra định nói với cô như vậy, nhưng cô đã cúi xuống xem xét mắt của Karen, dồn mọi chú ý vào bệnh nhân của mình.
“Em cần chiếc đèn nháy.“ Cô nói, nhìn quanh khi John đưa đèn cho cô. Cô bật nó lên, soi vào mắt của Karen trong khi mọi người còn lại lặng lẽ quan sát. Karen trông không ổn; có những quầng đen ở dưới mắt của cô, và da cô thì đã chuyển từ tái nhợt sang gần như màu xanh tái.
“Nó sưng tấy lên đáng kể… nào nhìn lên, xuống, sang trái, sang phải. Có phải chị có cảm giác như cái gì chà vào mắt, hoặc như là một vết bỏng không?“
“Thực sự là giống như một cơn ngứa hơn.“ Karen nói. “Như thể bị một con muỗi đốt tới chục lần vậy. Tôi đã cào nó, vì thế nên nó mới đỏ ối lên.“
Rebecca tắt đèn, cau mày. “Em không thấy có gì cả. Mắt bên kia cũng tấy lên như vậy … nó tự nhiên bị ngứa à, hay là chị đã sờ vào nó trước?“
Karen lắc đầu. “Không nhớ rõ lắm. Nó chỉ tự dưng ngứa thôi, chị đoán vậy.“
Một vẻ nghiêm trọng thấy rõ lóe lên trên khuôn mặt của Rebecca. “Trước hay sau khi chị vào phòng 101?“
David cảm thấy như có một bàn tay lạnh giá bóp nghẹt tim anh. Karen chợt trông rất lo lắng. “Sau đó.“
“Chị có chạm vào cái gì lúc ở trong phòng đó không, bất cứ một cái gì?“
“Chị không … “
Đôi mắt đỏ của Karen chợt trợn lên đầy vẻ sợ hãi, và khi cô nói, giọng cô như thể không còn hơi, run run, thì thào. “Cái giường đẩy. Có một vệt máu khô ở trên đó và tôi thậm chí chẳng nghĩ gì cả. Tôi đã chạm vào nó. Ôi, lạy Chúa, tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ về nó nữa, nó đã khô và tôi, tay tôi không hề bị trầy và ôi Chúa tôi, tôi bị đau đầu ngay sau khi mắt tôi bắt đầu bị ngứa.”
Rebecca đặt tay lên vai của Karen, siết chặt lấy. “Karen, hãy thở sâu. Thở sâu nào, được không