
Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 02: Cuộc thẩm vấn
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341736
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1736 lượt.
hông gian tràn ngập tiếng nổ của đạn cỡ 9 ly, xen lẫn với âm thanh đều đều của súng trường tự động.
Chả thấy gì cả, không định vị được…
Anh thấy một nòng súng lóe sáng ở góc ba giờ và xốc khẩu Beretta lên, siết cò sáu, bảy, tám lần. Ánh đèn trắng-cam leo lét đã che khuất tầm nhìn của người bắn, nhưng anh vẫn thấy một trong những vệt sáng lóe ấy biến mất, tiếng loảng xoảng giảm bớt và cơn thịnh nộ của anh bùng lên dữ dội chưa từng thấy, bây giờ không còn ‘lý trí người lính’ gì nữa hết, chỉ còn cơn giận điên cuồng đang lồng lộn gào thét vào những kẻ tấn công bệnh hoạn. Chúng muốn Karen chết, cái lũ lờ đờ, những cơn ác mộng vô ý thức ấy muốn ngăn họ cứu Karen.
Không phải Karen, KHÔNG PHẢI KAREN.
Một tiếng gào thét lạ lùng và hoang dại đập vào màng tai khi anh nhổm lên khỏi mặt đất đầy bụi bặm, sau đó đứng dậy, chạy và bắn. Chỉ đến lúc nghe thấy âm thanh của những người khác và những khẩu Beretta, không kể tiếng nổ do anh gây ra, anh mới nhận ra tiếng gào thét ấy là của chính mình.
John chạy về phía trước, thét lên trong khi vẫn bắn và bắn vào những thứ muốn cản đường họ, để giết chúng, để ngăn Karen biến thành một trong số chúng. Không có từ nào để diễn tả suy nghĩ của anh lúc này, nó chỉ còn là sự cự tuyệt bất tận không ra hình thù gì nữa – ý muốn chối bỏ sự tồn tại của những sinh vật kia và cả cái đã tạo ra chúng.
Anh xông lên phía trước mà chẳng thèm nhận ra là chúng đã ngừng bắn, chúng đã ngã gục, những bóng ma đó đã nằm im mặc cho tiếng nổ ầm ầm từ khẩu bán tự động và tiếng gào thét phát ra từ cơ thể đang rung lên của anh. Sau đó anh đứng ngay phía trên chúng, khẩu Beretta đã ngừng nổ và giật, mặc dù anh vẫn bóp cò liên tục.
Ba tên, trắng bệch thay vì đầy máu đỏ, mùi phân hủy xộc lên từ cơ thể đáng kinh tởm và bệnh hoạn của chúng.
Cạch. Cạch.Cạch.
Một trong số chúng có bộ mặt đầy những mô sẹo méo mó, những mẩu da dựng đứng xoắn bết lại mặc cho những lỗ đạn mới đầy máu vừa đục thủng trán chúng. Đứa khác, một con mắt vỡ toét ra trên gò má khô quắt, vũng dịch lỏng nhầy đọng lại trong đôi tai của nó.
Cạch. Cạch.
Thằng thứ ba vẫn còn sống. Một nửa cái cổ họng của nó đã bay mất, rách bươm tới tận tủy xương, mồm nó cứ ngáp ngáp không ra tiếng, đóng vào rồi lại mở ra, đôi mắt phủ một lớp màng đen của nó chậm chạp chớp chớp nhìn anh.
Cạch.
Anh hết đạn, tiếng thét dần lịm đi trong cổ họng rách nát của nó. Tiếng của cò súng nện vào kim loại một cách vô dụng giải thoát anh khỏi cơn giận dữ - cái thứ đó, và ánh mắt chậm chạp, yếu ớt của sinh vật bất hạnh đang nằm dưới chân anh.
Nó chẳng biết nó là gì nữa. Nó cũng chẳng biết họ là ai nữa. Đã từng là một con người, và giờ đây nó là một đống rác rưởi đang mục rữa với một khẩu súng và một cái nhiệm vụ mà nó chẳng thể hiểu.
Bọn chúng đã lấy mất linh hồn của nó …
“John?“
Một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, giọng nói suy nhược của Karen cất lên ngay bên cạnh. Steve và David bước vào trong tầm mắt, nhìn xuống cái thứ đội lốt người đang chớp mắt và hác hốc mồm dưới ánh trăng, chứng tích cuối cùng của một thí nghiệm điên rồ.
“Ừ.“ anh thì thào. “Ừ, tôi đây.“
David nhắm khẩu Beretta của anh vào sọ của con quái vật, khẽ nói. “Lùi lại.“
John quay đi và bắt đầu hướng tới đích đến cuối cùng với Karen bên cạnh, phía trước anh là bóng dáng mảnh khảnh của Rebecca. Tiếng súng to tới khó tin, tiếng nổ rền vang như thể làm rung chuyển đất dưới chân họ.
Không phải Karen, xin làm ơn không phải một trong chúng ta. Không thể thoát khỏi, không thể chết …
Sau đó David và Steve bắt kịp họ, không nói lời nào, tiến thẳng tới khu nhà E, di chuyển nhanh qua sự trống rỗng phủ đầy bóng tối. Không còn bọn Trisquad nào nữa, nhưng cái dịch bệnh tạo nên chúng đang diễn ra trong người Karen, biến cô thành một sinh vật không có ý thức, không có linh hồn, bắt cô phải chịu số phận còn tồi tệ hơn là chết. John chạy nhanh hơn, thầm thề với mình rằng nếu tìm ra Griffith, họ sẽ làm cho lão phải vô cùng khốn khổ.
Khu E chẳng khác gì bốn khu nhà kia, cũng nhạt nhẽo, cũ kỹ và rập khuôn, tiềm ẩn những điều bất thường trong khối kiến trúc bê tông. Họ di chuyển nhanh qua các hành lang ngột ngạt, bật điện trên đường đi, tìm kiếm căn phòng mang manh mối sau cùng cho điều bí ẩn của tiến sĩ Ammon. Không mất nhiều thời gian do gần phân nửa công trình được sử dụng làm sân tập bắn trong nhà, tại đó, David tìm thấy nhiều băng đạn M-16 được cất trong thùng nhưng lại không có một khẩu súng nào đi kèm. John đề nghị sử dụng lại vũ khí của Trisquad nhưng Rebecca ngay tức thì gạt đi. Số súng đó mới được sử dụng, và rất có thể nhung nhúc virus.
Tựa như máu của Karen lúc này, từng dòng nhân bản virus bùng nổ từ vô số tế bào, tìm kiếm tế bào khác để lây lan rồi khống chế và phá hủy…
“Ở đây!” Steve gọi từ xa bên dưới khúc quanh hành lang, Rebecca nhanh chóng chạy lại, không xa phía sau là Karen và John. David đã đứng kề Steve trước c