Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341731

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1731 lượt.

y đổi sinh học của Karen như nhịp tim và quá trình lưu thông mới phải. Nhưng khi họ đưa người phụ nữ bối rối và loạng choạng ấy vào trong ngọn hải đăng, Rebecca nhận ra rằng cô đã thôi không quan tâm tới nguyên nhân nữa, tất cả những gì cô muốn lúc này là vào được trong phòng thí nghiệm, cố gắng chạy chữa cái khiến cho sự minh mẫn của Karen Driver mất đi.
Đường hầm phía dưới ngọn hải đăng có vẻ dẫn họ quay ngược trở lại khu nhà tổng hợp theo một con đường uốn lượn, được đục xuyên vào trong lớp đá vôi nặng nề của vách đá. Đèn hầm lò được treo dọc theo những bức tường, tạo ra những cái bóng có hình thù kì lạ khi họ tiến về phía trước, lặng lẽ, dứt khoát và lo lắng, John và David kèm sát hai bên Karen. Rebecca đi cuối cùng, một lần nữa cô lại trải qua cái cảm giác ngờ ngợ khi nhìn họ đi xiêu vẹo, nhớ lại cái đường hầm bên dưới biệt thự Spencer. Cũng cái sự ẩm thấp lạnh lẽo phả ra từ đá, cũng cảm giác hoảng hốt về mối nguy hiểm không lường trước, kiệt sức và sợ hãi bởi khả năng xử lý tình huống kém cỏi của mình – không tài nào ngăn được tai họa xảy đến.
Tai họa đã thực sự xảy ra, cô nghĩ một cách bất lực, nhìn Karen cố vật lộn để tiếp tục đi. Chúng ta đang mất cô ấy. Trong một giờ nữa, có lẽ ít hơn, tình trạng cô ấy sẽ tiến triển quá nặng để có thể cứu chữa. 
Đã như vậy, John và Steve lẽ ra không nên chạm vào cô ấy. Chỉ một cử động dễ dàng, cô ấy có thể chộp tới bất cứ ai trong hai người, cắn họ trước khi họ có cơ hội thoát ra. Cái ý niệm ấy khiến cô gần như phát bệnh với nỗi đau khổ và mất mát đè nặng trong lòng.
Đường hầm rẽ sang bên trái, và Rebecca nhận ra rằng họ đang ở gần biển một cách không thể tin được; bức vách như rung lắc bởi những tiếng ầm ầm nho nhỏ ở phía trước, đường hầm nồng nặc mùi ẩm ướt và mùi cá biển. Nhiều phần của sàn hầm quá nhẵn so với việc tạo được nên bởi bàn tay con người, và Rebecca ngờ ngợ đoán rằng nếu con đường hầm được mở rộng ra đâu đó phía trước mặt, có thể ở đó sẽ ngập đầy nước biển …
“Khốn kiếp,“ David thì thầm một cách giận dữ. “Chết tiệt.“
Rebecca nhìn lên. Khi nhận ra cái đang ở phía trước, cô nhận ra hi vọng le lói cuối cùng cho Karen hoàn toàn tắt ngấm.
Chúng ta sẽ chẳng bao giờ kịp tìm ra nó. 
Con đường hầm đã mở rộng ra ở một vài mét trước mặt nơi David dừng lại. Nó mở rộng đáng kể, sự thật là nó nối với năm đường hầm nhỏ khác, mỗi nhánh rẽ về một hướng hoàn toàn khác nhau. 
“Đâu là hướng tây nam?“ John lo lắng hỏi. Karen tựa vào người anh, đầu cô lắc lư về phía trước. Giọng của David đầy vẻ giận dữ, những âm tiết trong giọng nói của anh vang vọng khắp năm nhánh đường hầm nhỏ, dội ngược trở lại hang lớn. 
“Tôi không biết nữa, tôi nghĩ chúng ta đang đi về hướng tây nam, và không một cái đường hầm nào hướng thẳng theo hướng ta đã đi, hay cũng chẳng có cái nào hướng thẳng sang phía đông.“
Họ đang ở trong một cái động tròn, nhìn một cách bất lực về phía những đường hầm bằng phẳng, mỗi đường đều treo những dây đèn tới tận những khúc quanh và chỗ rẽ. Chúng rõ ràng là đã được tạo nên bởi nước biển, có thể là một trong số chúng nối ra những cái hang ngoài biển mà David đã có ý muốn họ tìm từ đầu. Những đường hầm này không rộng bằng đường hầm mà họ đang đứng, nhưng vẫn đủ rộng để thích hợp làm một con đường thoải mái cho người đi, và ít nhất là cao ba mét. Chẳng có cách nào để đoán được lối nào đẫn tới phòng thí nghiệm – nếu có cái đường nào dẫn tới phòng thí nghiệm thì chúng ta cũng thậm chí không biết nó có xuống tới đây không …
“Nếu không có cái nào dẫn về hướng đông, thì chúng ta cứ chọn đại một cái trông có vẻ dẫn theo hướng tây nam,“ Steve nói nhỏ. “Hơn nữa, hướng đông chính là phía biển.“
Karen lảm nhảm những từ gì đó vô nghĩa, khiến Rebecca lo lắng bước tới trước để xem xét tình trạng của cô ta. Mặc cho John và Steve vẫn đang giữ chắc cô, nhưng cô ấy trông có vẻ không gặp khó khăn gì trong việc tự đứng vững. Rebecca sờ vào cái trán nhớt đẫm mồ hôi của cô, và Karen mở mắt ra nhìn Rebecca, đôi mắt đỏ và vô hồn, đồng tử dãn rộng.
“Karen, chị cảm thấy thế nào rồi?“ cô nhẹ nhàng hỏi.
Karen chầm chậm nhắm mắt. “Khát,“ cô thì thào, giọng cô có vẻ trong trẻo. 
Vẫn có phản ứng, cảm ơn chúa …
Rebecca nhẹ nhàng sờ vào cổ cô ta, cảm thấy nhịp đập nhanh và mạnh của Karen cạnh ngón tay mình. Rõ ràng là nó nhanh hơn so với lúc trước, lúc ở trên ngọn hải đăng. Cho dù tác động của virus lên Karen là gì đi nữa, thì cơ thế cô ấy cũng sắp đến mức giới hạn chịu đựng rồi.
Rebecca quay ra, cảm thấy một sự tuyệt vọng và giận dữ, muốn hét lên bảo ai đó hãy làm cái gì đi, và nghe thấy tiếng bước chân nện thình thịch, vang vọng trong một đường hầm. Cô chộp lấy khẩu Beretta của mình, nhận thấy John và David cũng làm vậy trong khi Steve đỡ lấy Karen.
Cái gì, nó từ đâu đến? Griffith? Có phải là Griffith không đây? 
Tiếng động có vẻ vang vọng tới từ khắp mọi hướng, và sau đó Rebecca nhìn thấy một người đàn