
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1732 lượt.
quần thể kiến trúc. Khi nhìn vào nó, anh lại nhận ra cái cảm giác đã nhiều lần trải qua khi một tai họa sắp giáng xuống đầu, khi không còn đường nào để chọn, khi bánh răng hắc ám đang lăn về phía trước.
“Đi nào,” John lên tiếng, nhưng David đưa tay ra cản anh ta lại, nhè nhẹ lắc đầu. Không an toàn. Một giọng nói nhỏ lại vang lên, nửa quen nửa lạ. Anh đứng trước tòa tháp, cảm thấy lạc lõng, không chắc chắn và mất kiểm soát trong khi ngọn gió lùa qua họ, con sóng đập vào ghềnh đá. Bọn chúng đang chờ. Không an toàn chút nào, nhưng họ lại phải vào đó, họ không thể đứng mãi ở đây được, và thình lình anh nhận ra có điều không ổn trong tinh thần của mình. Thật sự không ổn. Không phải là chuyện năng lực, không phải chuyện suy nghĩ hay lập kế hoạch hoặc chiến đấu. Đó là một điều tệ hơn nhiều, một điều đáng ra anh phải chú ý hơn ngay từ đầu nếu không muốn đầu óc bị bủa vây bởi mặc cảm tội lỗi.
Mình đã ngừng tin tưởng vào bản năng của chính mình. Không có sự hỗ trợ của S.T.A.R.S phía sau, nên mình đã quên lắng nghe tiếng nói đó – mình sợ mắc sai lầm đến nỗi mất luôn khả năng nghe ngóng, khả năng nhận biết những việc phải làm. Mỗi lần cơn khiếp sợ kéo tới, minh lại đẩy nó ra, làm ngơ nó, và thế là khiến nó trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay khi anh nghĩ về điều đó, đặt niềm tin vào đó, anh lập tức cảm thấy bóng dáng của nỗi nghi ngờ dâng lên trong suy nghĩ kiệt quệ của mình. Cảm giác tội lỗi bị đẩy lui, trả lại sự trong sáng trong ý nghĩ, và tiếng nói bên trong trỗi dậy với một sức mạnh như nó từng có trước đây. Không an toàn, vậy tốt hơn là phá cửa thật nhanh, hai người đi đầu cúi thấp khi mọi người còn lại yểm trợ bên ngoài...
Mọi thứ lóe sáng trong đầu anh trong một giây. Anh nhìn lại cả nhóm, đang dõi theo anh, chờ anh dẫn dắt. Và lần đầu tiên anh biết chắc chắn mình có thể làm gì.
“Tôi nghĩ nó là một cái bẫy.” Anh nói. ”John, anh và tôi sẽ vào trong tư thế khom người, tôi sẽ lo cánh phía tây – Rebecca, tôi muốn cô và Steve đứng ở hai bên cánh cửa và bắn bất cứ thứ gì đứng bên trong, tiếp tục bắn tới khi chúng tôi cho biết đã xong. Rất tiếc, Karen, cô phải đứng ngoài việc này.”
Mọi người gật đầu và tiến vào bóng tối bao quanh ngọn hải đăng. David đi trước, cuối cùng cũng đã nhận ra mình làm được vài điều có ích. Có thể cuộn chỉ số mệnh quá lớn, và đi quá nhanh để có thể ngăn chặn, nhưng anh sẽ không để chúng cuốn đi mà lại không kháng cự.
Karen xứng đáng với điều đó. Tất cả họ đều xứng đáng.
Karen lùi lại trong khi cả đội nhanh chóng di chuyển vào vị trí, dựa lưng vào bức vách của kiến trúc to lớn đằng sau ngọn hải đăng để quan sát. Cô cảm thấy mệt đứt hơi sau khi phải leo lên ngọn đồi, mệt đứt hơi, choáng váng và nghe những tiếng kêu vo vo trong đầu, chúng khiến cô không tài nào tập trung được.
...Bệnh, nặng hơn, mỗi lúc một nhanh...
Nó làm cô sợ, nhưng không hiểu sao cô thấy nó không tệ như đã nghĩ. Thực tế, nó không còn thực sự đáng sợ nữa, nỗi kinh hoàng ban đầu đã dịu đi, trong ký ức cô giờ chỉ còn toàn những hình ảnh lộn xộn của cơn ác mộng. Cơn ngứa đã làm cô rối trí, nhưng nó không hẳn là ngứa nữa. Giống như có hàng triệu con bọ đang cắn xé dưới da cô, từng con tách biệt và phân định rõ ràng. Đó là cách diễn tả duy nhất cho cảm giác của cô lúc này. Chúng liên kết với nhau, tạo thành một màng dày phủ ngoằn ngoèo lên lớp da, như thể da cô đang chết đi và tự bong ra. Thật kỳ quái, nhưng không hẳn là khó chịu.
“Hành động.”
Giọng nói của David khiến Karen chú ý vào biến cố đột ngột trước mặt, những tiếng kêu vo vo trong đầu cô có vẻ khiến cho sự việc diễn ra hoàn toàn kỳ quặc, nhanh hơn hẳn. Cách cửa của ngọn hải đăng bị phá, David và John nhảy vào trong bóng tối, đạn lóe sáng và rít lên. Có tiếng súng M-16 ở bên trong. Steve và Rebecca, né tránh và bắn trả, lấp ló bên chỗ nấp, thân thể họ mờ đi do tốc độ, khẩu Berette nhảy múa tựa chim sắt đen. Nó xảy ra nhanh chóng đến nỗi dường như phải cần một thời gian dài, thật dài để ngừng lại. Karen nhăn mặt, tự hỏi sao lại thế được...
… Sau đó cô thấy David và John quay ra, bước vào ánh trăng, cảm thấy vui mừng khi gặp lại họ. Ngay cả khi khuôn mặt họ trông xa lạ và méo mó, cơ thể cao lớn của họ di chuyển quá nhanh…
...Mình bị sao thế này...
Karen lắc đầu, nhưng chỉ khiến cho tiếng kêu vo vo không dứt trở nên to hơn và cô lại sợ, sợ rằng David, John, Steve và Rebecca sẽ bỏ cô lại. Họ để cô lại phía sau và cô chẳng có ai để... làm dịu đầu óc của cô. Thật tệ. David đã ở trước mặt cô, cặp mắt dường như đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm. “Karen, cô không sao chứ?”
Khi nhìn vào gương mặt tròn và sắc sảo của anh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh, Karen cảm thấy vui trở lại, biết rằng cô phải nói cho anh sự thật. Cố hết sức, cô tìm sức mạnh để nói cho anh điều cần phải nói, giọng nói của cô thoát ra khỏi cơ thể rã rời và tiếng kêu vo vo trong óc, nghe như tiếng gió thoảng.
“Nó đang tồi hơn,”Cô nói. ”Tôi không nghĩ gì được nữa, David, đừn