
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341811
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1811 lượt.
, nhưng có nguy cơ là chị đang bắt đầu trải qua những triệu chứng leo thang trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Sẽ tốt hơn nếu chị nói cho em, cho tất cả mọi người biết chị đang cảm thấy thế nào, cả thể xác lẫn tinh thần. Chúng ta cần biết rõ mọi biến chuyển, bất kể là gì, được chứ?”
Vẫn gãi gãi lên cánh tay, Karen mỉm cười yếu ớt. “Mình trở nên đáng sợ đến mức nào rồi không biết? Và mình ngứa khắp người ...”
Cô nhìn David rồi đến Steve và John bằng con mắt ngầu đỏ trước khi quay lại Rebecca. “Nếu ... nếu hành động của mình trở nên phi lý, mọi người phải làm gì đó, đúng chứ? Mọi người sẽ không để mình.... hại bất cứ ai chứ?”
Một giọt lệ lăn dài trên gò má tái xám của cô, nhưng cô không hề quay mặt đi, cái nhìn ươn ướt, đỏ thẫm vẫn cương quyết và mạnh mẽ như thường lệ.
Rebecca nuốt nước mắt, cố tỏ ra tự tin và bình thản, cô thật sự khâm phục ngọn lửa can đảm đang bừng cháy trong mắt Karen – và tự hỏi liệu sự can đảm ấy còn kềm hãm được tiếng rú của T-virus đang chảy trong huyết quản Karen bao lâu nữa.
“Chúng ta sẽ tìm được thuốc chữa trước khi quá trễ.” Cô nói, hy vọng mình không dối Karen.
“Đi thôi.” David gằn giọng.
Và họ rời nơi đó.
Khu vực kiến trúc nằm trên một vùng đất nghiêng thoai thoải, vươn dài về phía bắc, nhưng khi họ bỏ khu nhà E và hướng đến công trình màu đen cao ngất vắt ngang qua vịnh, con dốc uốn cong đột ngột. Dải đá sắc cạnh, với độ dốc lên hơn ba mươi độ, khiến cho một nửa chuyến đi bất chợt thành ra cuộc leo dốc nặng nề. David lờ đi cảm giác quá sức trên lưng và chân, Anh quá lo lắng cho Karen và quá bận với việc tự dồn nén cảm giác bất an của mình hơn là lo lắng cho các khó chịu về thể xác.
Họ đã đến gần mặt nước sáng lung linh hơn, ngọn gió mát lạnh thì thầm trên bề mặt óng ánh bạc hẳn đã rất thú vị vào đêm nào khác, hay nơi khác. Ngọn sóng lắc lư rì rầm mang theo ánh sáng dịu như chế diễu tình trạng tuyệt vọng của họ, sắc thái yên bình của cảnh vật trái ngược hoàn toàn với cảm giác hỗn loạn bên trong David, dường như đầu óc anh muốn thấy bọn Trisquad đang đi dạo vòng quanh.
Ít nhất thì thế cũng hợp với cơn ác mộng này hơn, và mình có thể làm gì đó, có thể chiến đấu với chúng, bảo vệ họ chống lại những thứ hữu hình...
Trước mặt họ, dải đất lượn hình cánh cung bao về hướng Đông với mặt biển sủi bọt bên dưới. Cái vịnh này trông thật sự thanh bình nếu không có những cơn sóng dữ dội đập ầm ầm vào bờ, tại nơi đại dương và đá giáp mặt nhau. John vượt lên dẫn đầu, Karen theo sau và kế tiếp là hai thành viên trẻ nhất. David đi sau cùng, hướng sự chú ý của mình về bên trái, phía sau cả nhóm, và khối kiến trúc đen ngòm phía trước.
Ngay sau lưng của ngọn hải đăng dường như là dãy phòng ngủ, một khối nhà dài gần gấp hai lần kích thước khu nhà bê tông họ vừa đi qua. Họ chưa đi ngang doanh trại dành cho công nhân của Umbrella bao giờ, và chúng trông như nhà nghỉ vậy - được thiết kế cho việc ăn và ngủ, trông chẳng có một chút thẩm mỹ nào. Họ đáng ra nên kiểm tra nó, nhưng David không muốn mất thêm một khắc nào trong cuộc tìm kiếm phòng thí nghiệm.
Ý nghĩ đó mang lại một đợt lo lắng và cảm giác tội lỗi mới trong anh, thứ mà anh không thể kìm nén lại. Anh cần phải tỏ ra mình là chỗ dựa đáng tin cậy, để đưa họ đến phòng thí nghiệm nhanh nhất có thể mà không bị xao nhãng bởi cảm xúc và sự ngờ vực, nhưng anh vẫn cứ nghĩ, cứ ước rằng phải chi mình bị nhiễm thay cho Karen.
Nhưng mày đâu có bị, một giọng nói thì thầm trong anh, Karen bị, và thật vô nghĩa khi cứ ước như thế. Nó chả thể chữa lành cho cô ta mà còn che mờ các khả năng lãnh đạo của mày.
David lờ giọng nói đó đi, ngẫm nghĩ về việc mình đã sắp xếp mọi việc tồi tệ ra sao. Anh là ai, mà dám lãnh đạo một cuộc chiến chống lại Umbrella, làm trong sạch S.T.A.R.S và mang vinh dự trở lại cho công việc? Anh ta còn không giữ an toàn được cho lính của mình, không thể lập ra một kế hoạch đơn giản, không thể tự trấn an hay đè nén cảm giác tội lỗi trong thâm tâm.
Họ tiến lại gần khu phòng ngủ vắng tanh bóng người, John chạy chậm lại để cả đội có thể theo kịp. David nhận ra cả đội đã mệt mỏi, nhưng ít ra Karen chưa tệ thêm. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của mặt trăng đang lên, không biết sao trông cô hết sức nhợt nhạt và mỏng manh. Dưới ánh trăng, cái vẻ xanh xao như người chết khiến cô giống như một thứ đồ sứ mỏng manh dễ vỡ, cái nhìn ngầu đỏ chuyển sang tối sầm. Phải chi anh biết nhiều hơn.....
A, mày có chứ, bây giờ cần bao lâu để nước da trắng nhợt như sữa đó bắt đầu lột, tróc và bong ra từng miếng? Bao lâu nữa cô ta không còn được cầm vũ khí, trước khi mày phải kiềm chế cô ta...
Thôi đi!
Anh để họ xả hơi một chốc, trong khi quay lại để nhìn kĩ hơn ngọn hải đăng từ khoảng cách không đầy 20 mét và càm thấy bao tử thót lại, tim đập nhanh hơn một cách không thể giải thích được. Nó là một ngọn hải đăng cũ, một tòa nhà cao lỗi thời hình ống, đã dầm mưa dãi nắng, mang một vẻ u tối như tất cả phần còn lại của