
Tác giả: Gió và Mây
Ngày cập nhật: 22:36 17/12/2015
Lượt xem: 134587
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/587 lượt.
nói ra.
Chợt Duy bất ngờ xông tới Vy và trao những nụ mãnh liệt.
“Chat”
Một cái tát nháng lửa lên khuôn mặt Duy. Cậu lấy tay sờ lên gò má và cười nhạt.
- Tôi đã biết trước mà, chút xíu nữa tôi đã bị cô lừa. Cô nói hay lắm mà, có thật là như vậy không?
Vy trừng ánh mắt xanh rêu chứa sự tức giận nhìn Duy mà không nói được lời nào.
- Nếu như cô muốn thử, thì lần sau hãy đóng kịch cho tốt. Hôm nay cô cũng đã cố gắng nhưng đã bị phát hiện nhanh quá, nhớ về luyện tập thêm.
- Đồ xấu xa.
Vy nói giọng nghẹn lại một giọt nước mắt từ hoen mi lăn dài trên má. Nhỏ nhanh chóng lau đi giọt nước mắt và đi lướt qua mặt Duy để ra khỏi đây, nhưng nhỏ bị cậu kéo lại và lôi đi đến một căn phòng gần đó nhốt lại.
- Thật sự anh muốn thứ gì ở tôi hả, mau thả tôi ra?
Vy hét lớn, tay liên tục đập cửa không ngừng.
- Khi nào tôi chưa giải quyết xong mọi việc thì cô đừng hòng ra khỏi đây.
Dứt lời Duy đi khỏi đây.
Ở trong căn phòng trống trãi, không một chỗ nương tựa, không một ai an ủi, Vy như bất lực trước tất cả, nhỏ ngồi phịch xuống nền, những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
…
Tại phòng Minh Anh. Cậu đưa Di nằm trên giường và cho Di uống đường glucoze, thở oxi để điều hòa lại hơi thở do ngạt khí. Cậu ngồi bên cạnh Di cả buổi chiều không làm việc gì cả.
Minh Anh vuốt gọn lại phần tóc cho Di và nhìn Di với một ánh mắt ấm áp, yêu thương. Cậu khẽ nói thầm:
- Em quá đỗi xinh đẹp nhưng lại quá đỗi lạnh giá. Từ ngày em xuất hiện, em đã khiến tôi thay đổi từ một người khét tiếng tàn bạo trở thành một con người biết thế nào là yêu một người và biết thế nào là hạnh phúc. Nhưng liệu tôi có thể ở bên em mãi…?
Minh Anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho Di và đi ra ngoài.
Di chợt mở mắt, tháo ống thở ra và ngồi dậy. Chiếc khuyên tai phát tín hiệu. Nhỏ nghe được tiếng khóc và những lời nói buồn.
- Di, làm sao đây?
- Thường ngày bạn thông minh, mạnh mẽ sao giờ lại yếu đuối chứ. Trốn thoát khỏi đó.
- Cách nào?
- Nước hoa ALFA DONNA.
- Hiểu rồi.
…
Di đứng dậy và mở của ra ngoài thì gặp quản lý Daviss. Quản lý khẽ cúi đầu rồi lại trở lại bình thường. Trên tay quản lý cầm những hộp thuốc panadol và thuốc bổ mắt còn có thêm một tấm vải voan mỏng in những họa tiết hoa hồng trắng định đi đến phòng Gia Ngọc đưa cho cậu nhưng còn nhiều việc phải giải quyết nên phải nhờ đến Di.
- Hãy mang thuốc đến cho cậu hai.
Di cầm lấy. Quản lí vội đi thật nhanh.
Di sờ lên tắm vải mỏng manh đó một phút rồi đi đến gian nhà kính của Gia Ngọc.
…
Nhỏ đi đến nơi, nhấc từng bước chân đi lên bậc thang bằng kính để lên ban công và bước vào cửa phòng Gia Ngọc. Bước lên đến nơi, nhỏ ngắm nhìn xuống hồ bơi có những cánh hoa hồng đỏ rải trên khắp mặt nước. Chợt có một cơn gió nhẹ thổi ngang qua làm hất bay tấm vải xuống mặt hồ. Di vội chạy lại, định đưa tay xuống nhặt nhưng vội thụt lại vì nhỏ biết dưới bể có lắp đặt hệ thống mạng lưới điện.
Di nhìn xung quanh và thấy một cây gỗ gần đó liền vớ lấy và dớt lấy tấm vải. Di đưa cây ra phía tấm vải cố chòi nhưng không tới, nhưng nhỏ vẫn cố gắng để lấy nó nhưng chính vì vậy nhỏ đã bị trượt chân và...
Một vòng tay ôm gọn eo Di quay phắt lại, suýt nữa nhỏ đã bị ngã xuống một cái bẫy của một cái chết lãng.
Di như mất hồn và thở gấp nhưng rồi định thần lại nhanh chóng. Nhỏ đang ở trong vòng tay của Gia Ngọc an toàn tuyệt đối.
Gia Ngọc buông thả nhẹ Di ra và hai ánh mắt nhìn nhau chú mục. Cậu cảm thấy muốn chiếm hữu người con gái ngay tức khắc và muốn được ở bên ngay lúc này. Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc Di và lòn tay ra phía sau cổ. Khẽ tiến sát lại, cậu muốn hôn vào bờ môi mềm đó chỉ còn vài centi thôi là sẽ chạm đến nhưng chợt buông tay và quay lưng đi phả một hơi dài lạnh giá.
- Đi đi.
Để lại phía sau là một ánh mắt socola đặc vô cảm đang đứng nhìn và đọc thấu suy nghĩ đang diễn ra.
- Tại sao trái tim băng giá ấy vẫn không tan chảy?
Gia Ngọc bước vào phòng tắm, vứt chiếc áo sơ mi trên thân thể xuống dưới nền đi xuống bể tắm và ngăm mình trong nước, mắt khẽ nhắm hờ.
Di cầm lấy những hộp thuốc lên bàn và bước vào phòng tắm để lấy đồ đi giặt. Di đi vào trên tay cầm khăn tắm và một bộ đồ thể thao được xếp gọn bỏ lên một góc rồi đi lại ngồi xuống gần mép bể tắm. Nhỏ nhìn người con trai ấy.
- Có những sự chờ đợi là vô nghĩa…Nhưng cũng có những con người sống chỉ vì chờ đợi…Đó là hạnh phúc…
Vẫn vậy, vẫn là một sự im lặng vốn có, cậu vẫn nhắm mắt.
- Đừng vì quá cô đơn mà nắm nhầm một bàn tay…Đừng vì quá lạnh mà ôm lấy một bờ vai…Học cách sống vô tư…Học cách biết chịu đựng…Học cách giữ hạnh phúc…Và từ bỏ mọi thứ sẽ chẳng bao giờ là của mình…Anh là một con người như vậy…
Di nhướn người và hôn nhẹ lên trán cậu một nụ hôn nhẹ.
- Nếu không tự thoát khỏi cuộc sống vô nghĩa này thì chỉ mãi tự giam mình trong ngục tối mà thôi.
Nói rồi, Di đi khỏi đây.
Gia Ngọc mở mắt hướng ra phía cửa nhìn dáng người con gái ấy khuất