Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sau tang lễ - Full

Sau tang lễ - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341655

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1655 lượt.

Ô này, anh bạn trẻ, chẳng lẽ mày tưởng là mày có quyền quyết định hay sao. Tao nhắc lại cho mày biết tao là người lớn tuổi nhất ở đây và người anh em cuối cùng còn lại của Richard. Bộ đồ ăn đó thuộc về tao. 
- Nhưng tại sao chú lại không lấy bộ đồ sứ Dresde ấy? Bộ ấy cũng đẹp và cũng có giá trị tình cảm lớn đấy chứ. Bộ đồ ăn tráng miệng là của cháu. Ai chọn trước, người ấy được ưu tiên. 
- Vớ vẩn! Không thể thế được! 
- Đừng có chọc tức chú anh như thế, George - Maude lớn tiếng can thiệp - Tất nhiên là ông ấy sẽ lấy bộ đồ ăn tráng miệng nếu như ông ấy muốn. Ông ấy có quyền được chọn đầu tiên, bọn trẻ chọn sau. Ông ấy là em trai của Richard, còn anh, anh chỉ là cháu thôi. 
- Tao nói cho mày biết - rõ ràng là Timothy đang cáu điên, ném cho anh chàng hỗn láo một cái nhìn nảy lửa - rằng lẽ ra Richard phải để lại tất cả mọi thứ trong nhà này cho tao, một mình tao. Nhưng nếu như ông ấy đã không làm như thế ấy là bởi vì ai đó đã gây áp lực với ông ấy. Thật là một bản di chúc ngớ ngẩn. 
Timothy ngả mạnh người ra sau, tay đặt lên vùng tim, rên rỉ: 
- Ôi, tôi đau quá. Hãy cho tôi một ly rượu trắng... 
Cô Gilchrist vội vàng chạy ra và nhanh chóng mang lại một ly thuốc bổ ấy. 
- Thuốc đây ông Abernethie. Xin ông đừng nóng nảy quá như thế. Ông có muốn lên phòng nghĩ không? 
- Đừng có ngớ ngẩn như thế - Timothy tớp một ngụm rượu - Đi nghĩ ư? Không, tôi quyết tâm ở lại bảo vệ quyền lợi của mình. 
- Anh làm tôi thất vọng thực sự đấy, anh George - Maude nói - Chú anh nói đúng đấy. Nếu ông ấy muốn thì bộ đồ ăn tráng miệng ấy sẽ là của ông ấy. 
- Thật ra, bộ đồ ấy có gì đẹp đâu. - Suzan can thiệp. 
- Hãy liệu giữ cái mồm đấy, Suzan - Timothy càu nhàu. 
Đột nhiên, anh chàng gầy gò ngồi bên cạnh Suzan ngẩng phắt đầu lên. 
- Không sao đâu, Greg. Em chẳng thèm để tâm đâu. 
- Nhưng anh thì có đấy. 
Lúc đó Helen lên tiếng: 
- George, tôi nghĩ rằng anh nên nhường bộ đồ ấy lại cho chú Timothy của anh đi. 
Timothy giận đến líu lưỡi. 
- Như... ương, nhường ư? Không thể là nhường được. 
Còn George, anh ta khẽ ngiêng mình về phía Helen. 
- Ý muốn của bác là mệnh lệnh đối với cháu, bác Helen, cháu xin nhường. 
- Vậy thì hãy thú nhận là thực ra anh cũng không thiết tha với món đồ này lắm. 
George liếc nhìn Helen và mỉm cười. 
- Bác tinh ý quá. bác Helen. Được, chú Timothy, bộ đồ ăn ấy là của chú. Cháu chỉ muốn đùa một chút thôi. 
- Đùa ư? - Maude nổi giận - Thiếu chút nữa thì chú anh đã bị đau tim rồi đấy. 
- Ồ đừng tin vào chuyện đó - George trả lời vui vẻ - Không chừng chú ấy lại sống lâu hơn tất cả chúng ta ấy chứ. 
Timothy nghiêng người về phía George vẻ độc ác: 
- Giờ thì tao không còn thấy ngạc nhiên vì mày đã làm Richard thất vọng nữa.
- Sao cơ? 
Những nét vui vẻ đã hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt George Crossfield. Timothy đắc ý tiếp tục: 
- Sau khi Mortimer qua đời, mày đã đến Enderby với hy vọng là Richard sẽ chọn mày làm người thừa kế duy nhất của ông ấy, đúng không? Chắc hẳn là ông anh tội nghiệp của tao đã nhanh chóng hiểu ra được rằng tiền sẽ đi đâu nếu như tài sản của ông ấy rơi vào tay mày - cá ngựa, đánh bạc, Monte-Carlo thậm chí có thể còn tệ hại hơn thế nữa chứ. Ông ấy hẳn đã nhận thấy rằng mày chẳng phải là đứa chỉnh chu. Tao nói đúng đấy chứ? Thậm chí tao còn lấy làm ngạc nhiên vì ông anh tao đã vẫn để lại cho mày một chút ít. 
George cau mặt lại tức tối, nhưng cuối cùng anh ta cũng trả lời Timothy rất bình tĩnh. 
- Ông không thấy là ông nên thận trọng với lời nói của mình một chút sao? 
- Tao đã quá mệt mỏi nên không đến dự đám tang Richard được. Nhưng Maude đã kể cho tao biết về điều mà Cora đã nói. Cora thật ngu ngốc, nhưng rất có thể điều nó nói là sự thật và nếu như vậy thì tao biết rõ sẽ phải nghi ngờ ai... 
- Timothy! 
Maude vừa đứng dậy, bình tĩnh, mạnh mẽ, vững chắc như một tòa thành đá. 
- Ông đã mệt mỏi. Tôi phải cho ông đi ngủ thôi. Tôi không muốn ông lại đổ ốm nữa. Chúng ta hãy lên phòng, tôi sẽ cho ông uống thuốc giảm đau và sau đó ông phải đi nghỉ ngay lập tức. 
Rồi bà quay sang nói với Helen: 
- Timothy và tôi sẽ lấy bộ đồ ăn tráng miệng và cái bàn giấy để tưởng nhớ tới Richard. Không ai phản đối chứ? 
Maude nhìn quanh mọi người, chẳng ai nói gì. Bà vực Timothy dậy và dìu ông rời thư viện. 
Họ đã đi khuất; lại chính là George lên tiếng trước tiên phá vỡ sự im lặng: 
- Thật là một người đàn bà mạnh mẽ! Hoàn toàn đúng kiểu của cô Maude. Thực sư tôi đã không muốn làm bất cứ cái gì phá hỏng sự ra đi trong chiến thắng ấy của họ. 
- Bà Abernethie luôn rất tử tế. 
Cô Gilchrist nói nhỏ. Nhưng chẳng co ai đáp lại cả. 
Đột nhiên Michael Shane bật cười và lên tiếng: 
- Tôi thấy chuyện vừa rồi thật là buồn cười. Nhân đây, Rosamund và tôi muốn lấy cái bàn đá xanh về cho phòng khách của chúng tôi. 
- À không! - Suzan phản đối - Tôi cũng muốn nói. 
- Chúng ta lại bắt đầu - George vừa nói vừa ngửa cổ nhìn lên trần nhà. 
- Ồ