Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342650

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2650 lượt.

y giận dữ vô cùng bởi một con mèo lại bị một con chuột vờn đi vờn lại.

”Nhóc định chơi anh hả?Mày không có cửa đâu!Để xem một con chuột bị hun thì nó có chui ra khỏi hang không”,hắn vừa lẩm bẩm như thế vừa đi ra cửa.Hắn chốt bên ngoài lại,tiếp tục đổ xăng,bật lửa,chỉ trong thoáng chốc thần lửa chạy nhanh qua con đường xăng đã vạch trước,lan rộng một cách nhanh chóng,xâm chiếm toàn bộ căn phòng,nuốt chửng mọi thứ.”Rực rỡ” hắn nghĩ như thế và với hắn là như thế,hắn cười to một cách sung sướng và đầy thỏa mãn.

Trong khi ở bên trong,một thảm cảnh thật sự đang bày ra trước mắt Luân,cậu nhanh chóng cởi trói cho mẹ,hành động của cậu trở nên gấp gáp hơn,Luân tiếp tục lay bé My dậy,nhưng con bé vẫn nằm im không một phản xạ,không còn nhiều thời gian để suy nghĩ cậu và mẹ dìu bé My đến gần cửa sổ.Luân nhìn xuống bên dưới,nó quá cao để thoát ra ngoài.Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy một cách dữ dội.Cậu cảm thấy bất lực,không còn cách nào khác hơn ngoài việc nhảy xuống đó.

Và rồi chưa kịp thực hiện thì cánh cửa phòng đã bị phá tan,thời gian,lại là thời gian,cuộc chơi nào cũng cần thời gian,giá như cậu có thêm thời gian,nhưng thời gian không ban phát cho riêng ai,với cậu cũng không phải là ngoại lệ...hắn đã xuất hiện lù lù trước mặt hai mẹ con.Luân nhìn chằm chằm vào mắt hắn,một ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đầy tàn ác đó.Hắn lại nhếch mép cười,rồi hắn đưa khẩu súng về phía cậu và ...bóp cò,viên đạn lao nhanh với vận tốc là một cái chớp mắt,cậu nhắm chặt mắt lại,mọi thứ đã an bài,cậu nghĩ thế.Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng,rất nhanh nó tìm đúng địa chỉ và cắm phập vào lưng..mẹ cậu-bà Hồng đã dùng thân mình để che chắn cho Luân,bà gục ngay trên vai đứa con bé bỏng.

-Chạy...đ-i..c-o-n...Bà thều thào,rồi rơi mình xuống,thân bà che chở cho đứa con khác.

-Mẹ..Không!!Mẹ ơi!

Luân hoảng sợ hết mức,cậu lao mình ra cửa sổ,đúng vào lúc phát đạn thứ hai bay đến,thật may cho cậu,bởi viên đạn ấy chỉ cắm vào cánh cửa sổ.Cậu bị rơi mạnh xuống mái tôn nhà kho,một tiếng động lớn vang lên,Luân lăn vòng một cách bị động,rơi phịch xuống-một cú đáp đất không như ý.Luân chẳng cảm nhận được gì sau cú ngã như trời giáng ấy,cậu chỉ thấy sợ hãi,phải,cực kì sợ hãi,cậu ôm lấy cánh tay trái không còn cảm giác gì tiếp tục đứng dậy và ..chạy.Luân cứ cắm đầu và chạy như thế mà không cần biết có ai đuổi theo mình hay không.Hơi thở một lúc một dồn dập hơn,ánh mắt không lúc nào khép lại,điểm nhẹ thêm những hạt lệ đầy khóe mắt.Sự đau đớn và sợ hãi cùng cực khiến cậu dũng mãnh hơn trong từng bước chạy.Hôm nay không có trăng,màn đêm cứ tối mịt,bây giờ đôi mắt cậu không còn giá trị gì nữa,cậu cứ chạy bỏ mặc cho màn đêm nuốt chửng,trong đầu cậu chỉ có sự trơ cứng cửa bộ máy đã hết nhớt,nổi sợ hãi xâm chiếm càng thúc đẩy đôi chân tiến nhanh về phía trước.Bất giác cậu nghe tiếng hắn ở đằng sau:

-Đứng lại đi nhóc,mày không còn đường thoát đâu.

Từng lời nói của hắn làm cậu lạnh sống lưng,cậu càng tăng tốc mạnh mẽ hơn,từng bước chân mỗi lúc một thoăn thoắt hơn.Cứ thế cuộc rượt đuổi diễn ra đầy gay cấn,căng thẳng.Hắn đuổi theo cậu với sự tự tin cao độ bởi hắn luôn thích những thử thách như thế này,điều đó càng khiến hắn thêm hào hứng,còn Luân,cậu chạy bằng bản năng sinh tồn,bằng sự sợ hãi thôi thúc.

Kì lạ thật con đường cứ như bằng phẳng hơn,mặc dù đường đua là một rừng núi sâu hun hút đầy những cây cối chằng chịt,và khá chông chênh.Nếu là bình thường thì có lẽ chẳng bao giờ cậu chạy xa được như thế trong mê cung này.Sau một quãng đường đủ dài,năng lượng trong cậu cũng sắp cạn kiệt,bước chân của cậu càng nặng nề hơn,vận tốc cũng đã giảm đi rõ rệt,cậu cảm thấy mình không thể bước thêm bước nào nữa thì bỗng nhiên cậu vấp phải một sợi dây leo giữa một mớ dây leo giăng chằng chịt,một cú ngã khiến cậu lăn vòng trên sườn núi.Luân như một tảng đá lăn vòng từ đỉnh núi xuống sườn dốc,cậu cứ lăn như thế mặc cho bao nhiêu gai góc cào cấu rách da thịt.Hành trình của cậu kết thúc bằng một cú đập mạnh vào thân cây.Luân ngất đi trong sự đau đớn,xung quanh là hàng ngàn chiếc lá phủ lấy mình,Luân cảm thấy kiệt sức và phó mặc thân mình cho Chúa.

Sương đêm rơi nhẹ,văng vẳng đâu đó là tiếng kêu thảm thiết của chim muôn,tiếng khóc than của gió,từng âm thanh của rừng núi hoang vu thốt lên,vang vọng hết cỡ như muốn đe dọa kẻ sát nhân và bảo vệ cho kẻ bị hại đáng thương.

Và cứ thế Luân thiếp đi trên chiếc giường đầy hoa dại.




Ngày thứ bảy...

Mặt trời thức dậy sớm hơn thường lệ,phủ ánh nắng xuống khắp ngọn đồi,đánh thức cả rừng cây đang mơ màng ngủ.Từng tia nắng chứa đầy sắc tố rớt xuống mái nhà sàn đã bị thời gian bào mòn,hạt nắng như những giọt nước len lỏi vào mọi ngóc ngách mà mặt trời nhìn thấy được,rơi cả vào các lỗ thủng nhỏ li ti trên mái nhà và rớt thẳng vào mặt Luân.

Cậu mở mắt một cách khó nhọc,Luân nheo mắt nhìn xung quanh,không phải là rừng cây cối,không phải cậu đang nằm trên đống cỏ dại mà là trên một cái chiếu mành đã rách nát.Luân đang ở trong một ngôi nhà sàn cũ nát,xung qua