
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342155
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2155 lượt.
gủ cho anh và cử một người phục vụ nhóm lò sưởi và chuẩn bị bữa ăn.Một tiếng đồng hồ sau, chân duỗi thẳng trước lửa ấm, Hercule Poirot nghĩ tới bữa ăn mà anh sắp dùng. Thịt bò rán chắc vô vị, khoai tây rắn như đá, còn pho mát thì không mềm và bánh bích quy thì không giòn. Lúc này Hercule Poirot đang nhìn lửa cháy và nghĩ, dù sao vẫn còn tốt hơn là lội trên tuyết với đôi giày đánh xi như thế này.Có tiếng gõ cửa và bà phục vụ bước vào:- Thưa ông, có người ở xưởng sửa chữa xe muốn gặp ông.- Cho người ấy vào – Hercule Poirot trả lời bằng một giọng thân mật.Người đàn bà đi ra. Nhà thám tử khoan dung nghĩ đây có thể là một đề tài bà ta có thể kể lại với bạn bè trong những ngày đông.Có tiếng gõ cửa rụt rè.- Mời vào! – Poirot nói.Một chàng trai xuất hiện. Vụng về, anh đứng ở ngưỡng cửa, tay xoay chiếc mũ cát két. Nhìn anh, Poirot tự nhủ là mình chưa bao giờ được ngắm một người đẹp đến như vậy. Một vị thần Hy Lạp ở con người ấy chăng?- Đó là vấn đề chiếc xe, thưa ông – Chàng trai nói bằng một giọng lơ đãng – Đã biết rõ vì sao nó không chạy được. Phải mất một tiếng đồng hồ để sửa chữa.- Hỏng gì vây?Chàng trai hào hứng kể về những chi tiết kỹ thuật. Poirot gật đầu nhưng anh không hiểu gì cả. Sự hoàn thiện trong vẻ đẹp thể chất của anh là cái mà Poirot chú ý. Phải, anh tự nhủ, một người đáng mến, một vị thần Hy Lạp, một chàng chăn cừu Arcadie. Và chàng trai ngừng bặt.Hercule Poirot chau mày. Cảm giác đầu tiên của anh hoàn toàn mới về phương diện thẩm mỹ…- Tôi hiểu – Anh nói – Phải tôi hiểu rõ. Người lái xe của tôi đã giải thích về những cái đó rồi.Anh nhìn thấy mặt chàng trai đỏ lựng, tay nắm chặt chiếc mũ.- Vâng, thưa ông – Anh ta lắp bắp – Tôi hiểu…- Nhưng – Nhà thám tử nói dịu dàng – Anh thấy tốt hơn là trực tiếp nói với tôi những điều đó ư?- À… vâng, thưa ông, tôi thấy như vậy là tốt hơn cả.- Anh rất tận tâm. Xin cảm ơn anh.Vì những lời cuối cùng của anh ta nói với giọng kéo dài nên Poirot tin rằng câu chuyện nói trên của anh ta không quan trọng gì. Anh không lầm. Chàng trai không động đậy. Anh ta vẫn vò chiếc mũ cát-két.- Ôi… Xin ông tha lỗi, thưa ông, nhưng có đúng ông là một nhà thám tử, có đúng ông là Hercule Poirot không?- Đúng!Chàng trai trở nên vui vẻ.- Tôi đã đọc những bài báo nói về ông- A! Vậy ư?Người ta có thể đọc thấy trong mắt chàng trai một vẻ buồn phiền. Hercule Poirot cảm thấy thương hại vì muốn giúp đỡ anh ta.- Thế nào? Anh nói đi. Anh muốn hỏi tôi điều gì?Và những lời nói dồn dập:- Thưa ông, có thể ông cho tôi là lố bịch, nhưng thực ra tôi không thể bỏ lỡ dịp may như thế này. Do đã được đọc những câu chuyện ly kỳ về ông, tôi tự nhủ mình có thể hỏi ý kiến ông. Liệu ông có điều gì phật ý trong việc này không?Hercule Poirot lắc đầu.- Anh muốn tôi giúp đỡ anh bằng cách nào đó.- Vâng – Chàng trai trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ và vội vàng – Đó là vấn đề một cô gái… Nếu… nếu ông có thể tìm lại được cô ấy…- Tìm lại cô ta ư? Cô ta mất tích sao?- Thưa ông, vâng.- Có thể là tôi sẽ giúp anh – Poirot xác nhận – Nhưng trước hết anh phải yêu cầu cảnh sát đã. Đó là nghề nghiệp của họ và họ có nhiều điều kiện hơn tôi.- Tôi không thể, thưa ông. Đây là câu chuyện riêng tư.Hercule Poirot chăm chú nhìn anh ta rồi chỉ vào một chiếc ghế.- Thế thì mời anh ngồi xuống. Tên anh là gì?- Williamson, thưa ông, Ted Williamson.- Ted, mời anh ngồi xuống và nói cho tôi nghe câu chuyện của anh đi.- Xin cảm ơn ông.Chàng trai cẩn thận ngồi xuống mép ghế và ngước cặp mắt đáng thương nhìn Poirot.- Nói đi – Nhà thám tử giục với giọng hiền từ.Anh ta thở ra một hơi dài.- Thế này, thưa ông. Tôi chỉ gặp cô ấy có mỗi lần ấy. Tôi cũng không biết tên thật của cô ấy là gì, nhưng lá thư của tôi đã được gửi trả lại và sau đó…- Hãy kể từ đầu. Anh đừng vội vàng. Chỉ kể những chuyện gì đã xảy ra thôi.- Thưa ông, vâng. Thế này. Hẳn là ông biết lâu đài Crasslawn, tòa nhà lớn bên sông, phải, bên kia cầu.- Không, tôi không biết.- Tòa nhà ấy là của ngài George Sanderfield. Nó được dùng làm nơi nghỉ cuối tuần và nơi tổ chức những buổi chiêu đãi. Ở đây không buồn chút nào! Có những nữ nghệ sĩ và mọi thứ. Tóm lại, lúc ấy vào tháng sáu… máy thu thanh bị hỏng và người ta cử tôi đến để sửa chữa. Tôi tới nơi. Ngài George đang chơi thuyền với khách khứa và người đầu bếp phải đi theo để sửa soạn đồ uống. Trong nhà nghỉ có cô gái ấy… đó là cô hầu phòng của một trong những bà khách. Cô ấy chỉ cho tôi chiếc máy thu thanh và ở lại bên tôi trong khi tôi làm việc. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện… Cô ấy nói với tôi tên cô ta là Nita và bà chủ của cô là một vũ nữ người Nga.- Cô ta quốc tịch gì? Anh quốc ư?- Không, thưa ông, cô ấy là người Pháp, tôi cho là như thế. Giọng cô hơi lơ lớ. Nhưng cô nói tiếng Anh rất thạo. Cô ấy… cô ấy rất đáng mến, và chỉ một lát sau tôi đã hỏi cô là tối nay cô có thể cùng tôi đi xem chiếu bóng được không. Cô ấy trả lời rằng chủ cô chắc là sẽ cần đến cô, nhưng có thể thu xếp để có thể được tự do từ tối nay vì mọi người chắc chắn chưa về nhà vào lúc chiều được. Tóm lại, tôi đã để cả buổi chiều không xin phép chủ xưởng (điều này có thể làm cho tôi mất