
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342149
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2149 lượt.
ời xúc phạm tuôn ra hàng tràng trên miệng ông già. Cuối cùng ông ta nói mình sẽ giành lại đứa con khi tên đểu giả ấy rơi vào tay ông. Hercule Poirot lên tiếng:- Khi chúng tôi tóm được gã, tôi sẽ rất hài lòng điệu gã đến trước mặt ông.Anh đứng lên nhưng vướng phải một chiếc bàn thấp, để tránh ngã quỵ tay anh đã bám vào vai ông tướng.- Ôi! Xin lỗi ông! – anh bối rối nói – Nhưng liệu tôi có thể yêu cầu ông, xin ông đừng nói gì với các cô gái không?- Sao? Tôi sẽ bắt chúng phải nói lên sự thật!- Và ông chỉ thu được điều ngược lại thôi. Họ sẽ nói dối ông.- Nhưng, mẹ kiếp, thưa ông…- Ông phải yên lặng, tôi cam đoan là phải như vậy. Đây là vấn đề sống chết. Ông hãy tin tôi.- A! Được… tôi sẽ làm như ông nói.*Phòng khách của bà Larkin đã đông người.Bà chủ nhà đang pha rượu cốc-tai trước một chiếc bàn nhỏ có vách ngăn. Đây là một phụ nữ to béo. Tóc màu nâu. Đồng tử mắt màu đen đang giãn ra. Bà ta đi đi lại lại với vẻ ngập ngừng. Chỉ cần chú ý thì biết bà ta hơn mười năm so với số ba mươi tuổi mà bà ta tuyên bố.Hercule Poirot đi theo một bà bạn của bà Carmichael để tới đây. bất chợt anh thấy một cốc cốc- tai trên tay và tay kia nằm trong tay của cô gái ngồi bên cửa sổ.Cô gái tóc vàng và nhỏ nhắn. Da cô trắng hồng, Poirot thấy trong mắt cô đầy sinh khí.- Xin chúc cho sức khỏe của cô, thưa cô – Anh nói.Cô gái gật đầu, nhấp một ngụm rượu rồi đột nhiên hỏi:- Ông biết chị tôi, đúng không?- Chị cô ư? A! Cô là một trong các cô gái của ông Grant?- Tôi là Pam Grant.- Chị cô hiện giờ ở đâu?- Đang đi săn. Chị ấy sắp về đây.- Tôi gặp chị cô ở Londres.- Tôi biết.- Cô ta đã kể chuyện với cô ư?Pam Grant gật đầu.- Tony Hawker có mặt ở đấy không?Poirot chưa kịp trả lời thì cánh cửa phòng khách bật mở. Hawker và Sheila bước vào. Họ mặc quần áo thợ săn và má của Sheila có vết bùn.- Xin chào mọi người. Chúng tôi đến để uống một cốc rượu đây. Chiếc vò rượu của Tony đã cạn khô rồi.Beryl Larkins bước lại.- A! Anh đây rồi, Tony. Đã xảy ra chuyện gì?Bà ta kéo Tony tới ngồi trên một chiếc tràng kỷ gần lò sưởi. Poirot thấy anh ta đưa mắt nhìn Sheila trước khi đi theo bà chủ nhà.Sheila đã nhìn thấy Poirot. Ngập ngừng một giây rồi cô ta tới bên cửa sổ.- Hôm qua chính ông đã đến nhà tôi, đúng không?- Cha cô đã nói như vậy ư?Cô gái lắc đầu.- Người hầu Abdul đã mô tả vị khách tới thăm. Tôi… tôi tự hỏi…- Chị đã gặp cha chưa? – Pam hỏi.- A… Có… Chúng tôi có người bạn chung.- Tôi không tin – Pam cãi lại.- Tại sao cô lại không tin? Tại sao cha và tôi lại không thể có một người bạn chung?Cô gái đỏ mặt.- Đừng có kỳ cục như vậy. Tôi muốn nói… không phải vỉ thế mà chj đi gặp cha.Cô ta quay về phía Sheila.- Tại sao chị không nói gì, Sheila?Sheila giật mình.- Cái đó chẳng liên quan gì đến Tony Hawker cả.- Tại sao?Sheila đỏ mặt và đi về phía những người khác.- Tôi không thích Tony Hawker – Pam nói với giọng giận dữ – Có một cái gì độc ác trong con người anh ta, cả bà Larkins cũng vậy. Ông nhìn xem…Poirot nhìn theo.Đầu của Hawker gục lên vai bà chủ nhà. Anh ta muốn tán tỉnh bà, nhưng người phụ nữ lên tiếng:- … Nhưng tôi không thể chờ đợi được. Tôi muốn có ngay lúc này!- Đàn bà – Poirot mỉm cười nói – thường không muốn chờ đợi.Nhưng Pam Gran không trả lời. Đầu cúi thấp, tay vân vê nếp váy.- Ông Poirot, Tony đã cho Sheila cái gì khiến chị ấy thay đổi nhanh đến như vậy?Anh nhìn thẳng vào mắt cô gái:- Đã bao giờ cô dùng cô-ca-in chưa, thưa cô?- Ô! Không! Chưa bao giờ. Cô-ca-in ư? Rất nguy hiểm.Tay cầm một cốc rượu, Sheila tới bên hai người.- Cái gì nguy hiểm? – Cô ta hỏi.- Chúng tôi đang nói về hậu quả của việc dùng ma túy – Poirot trả lời – Cái chết chậm về thể xác và tinh thần, phá hoại tất cả những cái tốt đẹp của nhân loại.Sheila Grant kêu lên một tiếng. Một phần rượu trong cốc đổ cả ra ngoài.- … Bác sĩ Stoddart đã giải thích cho cô… Tất cả những cái đó đều dẫn đến cái chết, trong khi đang sống. Người ta thu lợi trong sự suy sụp và đau đớn của người khác; đây là con quỷ hút máu người.Nói xong Poirot bỏ đi để mặc hai cô gái đứng lại.Sau lưng mình, Poirot nghe thấy tiếng của Pam thúc giục “Sheila” rồi tiếp đó một tiếng thì thào “chiếc vò rượu”.Poirot tới chào bà Larkin.Ở tiền sảnh, Poirot thấy trên mặt bàn có một chiếc mũ đi săn, một roi ngựa và một vò rượu có đánh dấu bằng hai chữ A.H.“Chiếc vò rượu của Tony đã cạn khô rồi”.Poirot cầm lấy chiếc vò và lắc nhẹ. Không có tiếng động của nước. Anh mở nắp vò.Chiếc vò đựng đầy chất bột trắng…*Ở tầng trệt nhà bà Carmichael, Hercule Poirot đang ngồi bên cô gái. Anh nói bằng giọng nhiệt thành:- Cô còn trẻ, thưa cô. Tôi tin rằng cô chưa biết rõ việc mình làm, cô và các chị em cô. Các cô được nuôi dưỡng bằng thịt của đồng loại như những con ngựa của Diomède.Sheila rùng mình.- Thật kinh tởm khi nói như vậy – Cô ta nức nở và nói – Tuy nhiên, điều đó rất đúng! Tôi không biết cho đến tối hôm ấy, ở Londres, ông Stoddart đã nói. Ông ấy rất nghiêm khắc và rất… chân thành. Tôi thấy ghê rợn về việc tôi đã làm… Trước đó, đối với tôi, thì như người ta uống rượu trước giờ đóng cửa tiệm…- Còn bây giờ thì sao? – Poirot hỏi.- Tôi sẽ làm mọ