Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342167

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2167 lượt.

Tôi cũng đã tự hỏi là liệu có cách nào không!- Và cô muốn tôi là người quyết định ư?Cô gái đỏ mặt.- Người mà tôi đã hơn một năm nay là vợ chưa cưới vừa đột nhiên hủy bỏ hôn ước – Cô nói rất nhanh.Cô ta nhìn nhà thám tử với vẻ thách đố.- Hẳn ông đã thấy tôi đang mất thăng bằng, đúng không?Hercule Poirot chậm chạp lắc đầu.- Ngược lại, thưa cô. Cô là người rất thông minh, tôi không nghi ngờ gì cả. Nghề nghiệp của tôi không phải là hòa giải những chuyện cãi vã của những người đang yêu nhau, tôi tin là như vậy. Việc từ hôn này thật khác thường. Đúng như vậy không?Cô gái gật đầu.- Anh Hugh đã cho rằng mình mắc chứng điên – Cô ta nói một cách rõ ràng, cụ thể – Và anh ấy cho rằng người điên thì không có quyền kết hôn.Hercule Poirot nhướn lông mày.- Và cô cũng nghĩ như vậy ư?- Tôi không biết… nhưng thế nào là điên? Ai cũng điên đôi chút chứ?- Vâng, người ta nói như vậy – Poirot nói mà không thỏa hiệp.- Người ta có thể nhốt ông lại khi ông cho vỏ trứng vào nồi nước sôi… hoặc một con ngựa, hoặc…- Và người chồng chưa cưới của cô đã đến giai đoạn ấy chưa?- Anh Hugh hoàn toàn mạnh khỏe như tôi biết. Chắc chắn là vẫn thăng bằng…- Vậy tại sao anh ta lại cho rằng mình điên?... Trong gia đình có ai mắc chứng tâm thần không?Diana buộc phải thừa nhận:- Người ông nội anh ấy, tôi biết như vậy và có thể là một bà cô nữa tinh thần không minh mẫn lắm. Nhưng mỗi gia đình thường có một người khác thường như vậy! Quá thông minh hoặc kém thông minh, hoặc…Cặp mắt cô gái như đang cầu cứu.- Tôi thấy làm tiếc, thưa cô – Poirot nói bằng giọng chân thành.Cô ta vụt đứng lên.- Nhưng tôi không muốn ông lấy làm tiếc! Tôi muốn ông làm một việc gì đó.- Việc gì?- Tôi không biết… nhưng ở đây có một cái gì không thể hiểu nổi.- Thưa cô, xin cô cho biết về người chồng chưa cưới của cô, được không?Diana nói nhanh:- Anh ấy là Hugh Chandler. Hai mươi bốn tuổi. Cha anh là đô đốc hải quân Charles Chandler. Họ sống trong trang viên Lyde Manor của dòng họ Chandler từ thời Elisabeth. Hugh là con một. Theo truyền thống của gia đình, Hugh làm việc trong ngành hàng hải. Cha anh không muốn anh làm một nghề nào khác và… chính ông lại là người buộc con trai phải xuất ngũ!- Từ bao giờ?- Đã gần một năm- Hugh Chandler có thích làm thủy thủ không?- Rất thích.- Có bê bối gì xảy ra không?- Đối với Hugh ư? Không. Anh ấy tiến bộ nhanh trong nghề nghiệp. Anh ấy… chỉ không hiểu bố mình thôi.- Lý do của ông đô đốc hải quân Chandler nêu ra là gì?- Không có lý do nào cả. Đúng thế… Ông ta nói người con trai phải quản lý mọi việc trong nhà… nhưng đây không phải là lý do. Cả ông George Frobisher cũng thấy như vậy.- George Frobisher là ai?- Đại tá George Frobisher. Một người bạn từ thời thơ ấu của đô đốc hải quân Chandler, và là người cha đỡ đầu của Hugh. Ông đại tá thường ngày vẫn qua lại Lyde Manor.- Ông Frobisher nghĩ thế nào về việc ông bạn mình buộc con trai phải xuất ngũ?- Ông ấy cũng rất ngạc nhiên. Ông ấy cũng không hiểu. Nói cho đúng ra không ai hiểu cả.- Hugh Chandler cũng vậy ư?Diana không trả lời ngay. Poirot hỏi thêm:- Chắc hẳn lúc ấy anh ta cũng không hiểu tại sao, anh ta cũng ngạc nhiên. Nhưng bây giờ thì sao?- Cách đây một tuần… anh ấy nói cha mình có lý…đây là việc duy nhất phải làm…- Cô có hỏi tại sao không?- Tôi có hỏi. Nhưng anh ấy không muốn trả lời.Hercule Poirot suy nghĩ một lát.- Những tháng gần đây trong làng có chuyện gì xảy ra không? Có chuyện gì làm mọi người ngạc nhiên, sau đó nói truyền tai nhau không?- Tôi không hiểu ông định nói gì! – Cô gái hỏi vặn lại.- Tốt hơn cả là cô nên trả lời – Poirot nói một cách nhẹ nhàng nhưng rất quả quyết.- Không có chuyện gì cả… không như ông nghĩ đâu!- Tại sao?- Ông thật là quá quắt! Ở nông thôn thì ngày nào chẳng có chuyện… những chuyện trả thù… hoặc những chuyện ngu ngốc.- Có những chuyện gì?- Người ta đã làm náo động lên vì mấy con cừu – Cô gái buộc lòng phải nói – Chúng bị cắt cổ. Ô! Thật là kinh sợ! Nhất là ở cùng một trang trại; chủ trại là một người rất bướng bỉnh. Cảnh sát cho rằng đây là kết quả của một vụ thù oán.- Người ta có bắt được thủ phạm không?- Không… Nhưng nếu ông nghĩ… - Cô ta nói với vẻ bực dọc.Poirot giơ một cánh tay.- Cô không hiểu tôi đang nghĩ gì đâu. Cô nói xem, người chồng chưa cưới của cô có đi khám bác sĩ không?- Không.- Đơn giản thế ư?- Anh ấy không muốn… Anh ấy không ưa các bác sĩ.- Còn ông bố?- Với người cha thì đây chỉ là những ông lang vườn.- Ông đô đốc hải quân Chandler thì sao? Ông ta vẫn mạnh khỏe và hạnh phúc chứ?- Ông ấy đã già đi rất nhanh…- Từ năm ngoái ư?- Vâng. Bây giờ ông ấy chỉ còn là cái bóng của mình ngày xưa thôi.- Lúc đầu ông ta tán thành chuyện cầu hôn, đúng không?- Vâng. Trang trại của cha mẹ tôi ở ngay bên trang trại của ông ấy. Có từ ba đời nay. Ông ấy rất vui mừng khi thấy chúng tôi gắn bó với nhau, Hugh và tôi.- Còn bây giờ thì sao? Ý kiến của ông ta đối với vụ từ hôn này ra sao?- Tôi đã gặp ông Chandler vào hôm qua – Cô gái nói với giọng run run – Mặt ông ấy tái nhợt. Hai tay ông nắm lấy tay tôi. “Thật là nghiệt ngã đối với cháu, cháu gái, ông ấy nói với tôi, nhưng