Thám tử Hercule Poirot - Full
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342173
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2173 lượt.
t sung sướng khi là người thắng cuộc… Nhưng tôi đã thắng để rồi mất cô ta.Ông thở dài, đôi vai sụp xuống.- Ông đại tá Frobisher có ở bên hai người khi vợ ông bị chết đuối không?- Có. Ông ấy đã đi cùng chúng tôi đến Cornouaille. Nhưng sau đó tôi cùng vợ tôi đi dạo và việc đó đã xảy ra. Tôi cũng không hiểu tại sao con thuyền lại đi ra biển… rất nhanh. Tôi đã giữ lấy vợ tôi theo sức khỏe của tôi…Tiếng nói của ông vỡ ra.- Hai ngày sau đó, xác của vợ tôi dạt vào bờ. Ơn trời hôm ấy chúng tôi không mang theo thằng Hugh. Lúc ấy tôi chưa nghĩ gì… Nhưng sau đó tôi cho rằng cái đó có khi lại là hay cho nó… Tất cả đã kết thúc… Chúng tôi là những người cuối cùng của dòng họ Chandler, thưa ông Poirot. Khi Hugh cầu hôn, tôi hy vọng… cuối cùng… thật vô ích khi nói thêm nữa. Ơn trời may mà chúng nó chưa lấy nhau. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
Hercule Poirot đang ở vườn hồng cùng Hugh Chandler. Diana Maberly vừa bỏ đi làm một việc gì đó.Chàng trai quay bộ mặt đau khổ lại với người cùng đi dạo.- Ông Poirot, cần làm cho cha tôi hiểu Diana là người không chịu khuất phục hoàn cảnh. Cô ấy sẽ không chịu xuôi tay… Cô ấy vẫn tin rằng tôi không bị mất trí.- Còn anh thì anh tin rằng… xin lỗi… mình đã bị điên ư?Chàng trai rùng mình.- Tôi chưa hoàn toàn tin mình bị như vậy… nhưng sự việc vẫn cứ xảy ra. Diana không biết những việc đó. Cô ấy chỉ gặp tôi khi tôi hoàn toàn tỉnh táo.- Việc gì đã xảy ra khi anh không hoàn toàn tỉnh táo?- Trước hết, tôi nằm mơ. Và mỗi khi nằm mơ như vậy thì tôi trở thành điên. Hôm qua chẳng hạn, tôi không còn là con người nữa. Thoạt tiên tôi hóa thành một con bò mộng… một con bò mộng đang giận dữ, miệng đầy máu và bụi. Rồi tôi lại hóa thành con chó, một con chó dại rất lớn… khi thấy tôi trẻ con bỏ chạy và người lớn thì nã đạn vào tôi… một người nào đó đã cho tôi một bát nước, nhưng tôi không thể nào uống được… cũng không thể nào nuốt được… Ôi, Thượng đế!...Hai tay Hugh Chandler ôm lấy đầu gối. Mặt cúi xuống, mắt lim dim như đang nhìn một cái gì đó đang tiến lại bên mình.- Không chỉ có vậy. Tôi đã nhìn thấy nhiều con ma ghê sợ khi tôi đã tỉnh ngủ hắn. Nhiều khi tôi đã cùng bay với những con ma ấy!- Ô! Ô! – Hercule Poirot kêu lên.- Ô! Nhưng đây là sự thật hoàn toàn. Cái đó ở trong máu tôi. Đây là sự di truyền trong gia đình. Tôi không thể thoát ra được. Ơn trời, may mà tôi nhận ra kịp thời trước khi cưới Diana. Ông hãy hình dung xem, nếu có con thì chúng tôi sẽ ra sao?Anh ta đặt bàn tay lên cánh tay của Poirot.- Ông cần cho cô ấy biết chuyện này. Cô ấy cần quên tôi đi. Cô ấy sẽ đi tìm một người khác. Có anh Steve Graham đang rất mê cô ấy, đây là một chàng trai tốt. Cô ấy sẽ sung sướng khi sống bên anh ta… một cách trung thực. Đúng là Graham không giàu, cha mẹ cô ta cũng vậy, nhưng không có tôi họ sẽ giải quyết tốt công việc…- Tại sao khi không có anh thì họ sẽ giải quyết tốt công việc? – Nhà thám tử hỏi.Hugh Chandler cười hiền hậu:- Mẹ tôi rất giàu. Tôi được thừa kế của bà. Tôi tặng lại cho Diana tất cả.- A!... Nhưng anh sẽ sống cho đến khi rất già, anh Chandler.Chàng trai lắc đầu.- Không, không phải như vậy – Anh nói một cách bất chợt (và cũng bất chợt rùng mình) – Trời ! Ông nhìn xem, ngay bên cạnh ông, một bộ xương người… đang vẫy gọi tôi.Hugh nhìn ra giữa nắng, đồng tử giãn ra. Sau đó anh ta gục xuống.- Ông không nhìn thấy gì ư? – Anh ta hỏi Poirot với giọng như trẻ con.Poirot chậm chạp lắc đầu.- Đây nữa… đối với tôi cũng thế thôi. Chính là máu làm tôi sợ. Máu trong phòng ngủ, trên quần áo của tôi… Nhà tôi có một con vẹt. Một buổi sáng người ta thấy con vẹt trong phòng tôi, cổ bị cắt đứt… còn tôi thì đang ngủ, một lưỡi dao cạo dính máu trên tay.Anh ta quay sang Poirot.- Cuối cùng, trong làng cừu và chó bị giết chết. Cha tôi khóa chặt cửa phòng tôi mỗi buổi tối… nhưng thỉnh thoảng cửa lại bị mở ra vào sáng hôm sau. Tôi có một chiếc chìa khóa riêng, nhưng tôi không nhớ là đã để nó ở đâu. Tôi không làm những việc này, cái gì đó đã chiếm hữu tinh thần của tôi, biến tôi thành một con thú khát máu và không thể uống nước được…Anh ta úp mặt vào hai bàn tay.- Tôi biết anh không đi khám thày thuốc – Poirot nói sau đó một vài phút.- Thế ư? Về thể chất, tôi hoàn toàn mạnh khỏe như một con bò. Tôi có thể sống nhiều năm… nhiều năm trong sự giam hãm! Không, tôi sẽ không chịu thế đâu. Có những cách giải quyết khác. Một tai nạn… trong khi lau súng chằng hạn. Diana sẽ hiểu ra… Tôi muốn kết thúc cuộc đời theo cách của tôi.Hugh nhìn nhà thám tử bằng cặp mắt thách đố, nhưng người này không chú ý mà chỉ hỏi anh ta một câu đơn giản:- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì?Hugh Chandler ngả người về phía sau và cười lớn.- Có những giấc mơ là do ăn uống không tiêu ư? Ông muốn nói như vậy sao?- Hàng ngày anh ăn gì và uống gì? – Poirot vẫn nhẹ nhàng hỏi.- Cũng như mọi người khác!- Không dùng thuốc chứ? Thuốc viên? Thuốc bột?- Trời! Không. Ông cho rằng những thứ ấy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi ư?- Trong nhà này có ai bị rối loạn thị giác không?Hugh Chandler hốt hoảng nhìn Poirot.- Cha tôi thường bị như vậy. Ông bị rối l