
Resident Evil ( Tập 6 - Mật mã Veronica ) - Full
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1342166
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2166 lượt.
n lên ở đây. Khi tôi sang Ấn Độ thì bà ấy mới có mười sáu tuổi… Khi tôi trở về… bà ấy đã lấy ông Charles Chandler.- Ông cũng biết rõ ông ấy chứ, cả ông ấy nữa?- Charles là một trong những người bạn thời thơ ấu của tôi… người bạn tốt… ông ấy bao giờ cũng vậy.- Ông vẫn thường gặp họ sau khi họ kết hôn chứ?- Mỗi kỳ nghỉ phép tôi đều tới đây. Charles và Caroline vẫn giành sẵn cho tôi một phòng riêng.Ông Frobisher ưỡn ngực và hếch cằm với vẻ như sẵn sàng làm mọi việc.- Do đó tại sao tôi thường có mặt ở đây… phòng khi người ta cần đến tôi.- Và ông nghĩ thế nào về việc này? – Poirot hỏi.Ông Frobisher nhăn mặt.- Thật thà mà nói, tôi không hiểu ông có thể làm gì được trong vụ này – Ông ta nhấn mạnh – Tôi không hiểu tại sao Diana lại kéo ông tới đây.- Ông biết việc Hugh Chandler hủy bỏ hôn ước với Diana Maberly chứ?- Đúng, tôi biết.- Ông có biết rõ lý do không?- Tôi không quan tâm tới việc đó – Ông Frobisher nói bằng giọng bực mình – Bọn trẻ hành động theo ý thích của chúng. Tôi không quan tâm.- Hugh Chandler nói với Diana rằng mình không có quyền lấy cô vì anh ta đã mất trí.Trán của ông Frobisher lấm tấm mồ hôi.- Tại sao lại nói những chuyện tệ hại ấy? Và ông cho rằng tôi có thể giải quyết được ư? Hugh biết mình phải làm gì, anh chàng khốn khổ ấy. Đây không phải là lỗi của anh ta… di truyền… Anh ta đã làm việc phải làm.- Nếu tôi có thể tin chắc…- Ông có thể tin ở tôi.- Nhưng ông không nói gì cả.- Tôi không muốn nói.- Tại sao ông đô đốc hải quân Chandler lại bắt con trai ra khỏi hải quân?- Vì ông ta thấy không thể làm khác được.- Tại sao?... Cái đó có liên quan gì đến những con cừu bị chọc tiết không? – Poirot nhẹ nhàng hỏi.- Ông cũng biết cả chuyện này nữa ư? – Người cùng đi bực mình hỏi lại.- Diana đã kể lại với tôi.- Đang lẽ cô ấy phải yên lặng!- Theo cô ta thì đây là việc không có gì là quan trọng.- Cô ấy đã biết những gì?... Ô! Vì cần phải như vậy! – Ông Frobisher nói với vẻ miễn cưỡng – Một đêm ông Charles Chandler nghe thấy tiếng động. Ông ấy cho rằng có một kẻ nào đó đã đột nhập vào trong nhà. Ông thấy có ánh đèn trong phòng của con trai. Hugh đang ngủ rất say, quần áo dính đầy máu… trong chậu rửa mặt cũng có máu… Người cha không thể đánh thức con được. Sáng hôm sau ông nghe thấy người ta nói có những con cừu bị cắt cổ. Ông ấy đã hỏi Hugh. Anh ấy không nhớ gì cả… cũng không hề ra khỏi phòng… nhưng giày của anh dính đầy bùn. Anh ấy không thể giải thích được, anh ấy không biết gì cả! Ông Chandler tới hỏi ý kiến tôi… nhưng rồi liên tiếp ba đêm sau hiện tượng trên lại diễn ra…- Rồi sau đó thì sao? – Poirot hỏi.- Tôi sẽ không trả lời một câu hỏi nào nữa! Hơn ai hết, Hugh biết rõ việc phải làm.Hercule Poirot thấy không cần thiết phải cãi lại điều ông ta cho rằng chỉ có mình ông mới biết cách giải quyết việc này ra sao.*Họ gặp ông đô đốc hải quân Chandler ở tiền sảnh đang định vào trong nhà.- Ô! Hai ông ở đây rồi – Ông ta nói nhỏ và mơ hồ – Ông Poirot, tôi muốn nói chuyện với ông. Mời ông vào văn phòng của tôi.Frobisher tránh sang một bên và Poirot đi theo ông đô đốc với cảm giác đi theo một người mạnh khỏe hoạt bát để báo cáo công việc.Chandler chỉ một chiếc ghế và Poirot ngồi xuống.Poirot thấy những ý kiến của Frobisher là đúng. Chandler như đang trong cơn thất vọng sâu sắc…Ông đô đốc thở dài.- Tôi thấy làm tiếc khi Diana dính líu vào những việc này… Cô gái khốn khổ, Tôi biết cô ấy rất buồn phiền. Nhưng… tóm lại, xin ông hiểu cho, ông Poirot, trong bi kịch riêng của gia đình, chúng tôi không muốn nói chuyện này với người ngoài.- Tôi biết rất rõ tình cảm của ông.- Diana, cô bé khốn khổ… không thể tưởng tượng được, cả tôi cũng vậy, ngay từ đầu. Chắc chắn là tôi vẫn không hiểu được nếu tôi không biết…- Biết gì?- Rằng cái tì tật đó đã có sẵn trong dòng máu của gia đình.- Lúc đầu ông tán thành cuộc hôn nhân này chứ?Ông đô đốc đỏ mặt.- Ông muốn nói rằng tôi có thể phản đối được ư? Nhưng lúc đó, tôi không nghĩ đến. Hugh rất giống mẹ… không ai nghĩ đến những người trong gia đình Chandler cả. Cho đến lúc này con trai tôi không có vẻ gì là khác thường cả.- Ông không đưa anh ta đi khám bệnh ư?- Không – Ông đô đốc càu nhàu – tôi không bao giờ làm như vậy! Con trai tôi được an toàn khi ở đây, cùng với tôi. Người ta không thể giam nó trong bốn bức tường như con dã thú được…- Anh ta được an toàn. Nhưng những người khác thì sao?- Ông muốn nói gì?Poirot không trả lời nhưng nhìn thẳng vào mắt ông đô đốc.- … Đúng là méo mó nghề nghiệp! Ông muốn tìm một kẻ phạm tội ư? Con trai tôi không phải là kẻ mà ông tìm, ông Poirot.- Chưa hết đâu.- “Chưa hết đâu” là thế nào?- Chuyện về những con cừu thì sao?- Ai đã nói với ông chuyện này?- Diana Maberly. Và cả bạn ông, ông đại tá Frobisher nữa.- Đáng lẽ George phải ngậm miệng mới phải.- Đây là người bạn cũ của ông, đúng không?- Người bạn tốt nhất của tôi – Ông đô đốc nói bằng giọng cục cằn.- Ông ta cũng là bạn của vợ ông nữa chứ?Chandler mỉm cười.- Phải. George đã rất say mê Caroline, tôi tin là như vậy. Khi cô ta còn rất trẻ. Tôi cho rằng vì lý ấy mà suốt đời ông ấy không bao giờ lấy vợ. Tôi rấ