XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342174

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2174 lượt.

oạn thị giác.- A!Poirot suy nghĩ một lúc:- Ông đại tá Frobisher đã sống ở bên Ấn Độ trong một thời gian dài, đúng không?- Đúng. Ông ấy ở trong một đơn vị quân đội đóng ở Ấn Độ. Ông ấy rất am hiểu nước này… ông thường nói về xử sở này… những phong tục, tập quán ở đây… tất cả…- A! – Poirot dằn giọng nhắc lại.- Anh cạo mặt bị sứt cằm đấy ư? – Poirot lưu ý Hugh.Hugh đưa tay lên mặt.- Vâng, vết sứt quá sâu. Cha tôi tới trong lúc tôi đang cạo mặt. Lúc ấy tôi đãng trí. Tôi đã làm xước cằm và cổ. Cái đó làm khó khăn cho việc cạo mặt sau này.- Anh cần bôi kem làm dịu da.- Tôi đã dùng kem mà bác George đưa cho – Bỗng nhiên Hugh cười lớn – Chúng ta đang nói như những nhân viên trong cửa hàng dược phẩm: thuốc an thần, kem làm dịu da, rối loạn thị lực… Tất cả những cái đó là gì? Ông muốn câu chuyện đi tới đâu đây, ông Poirot?- Tôi đang cố gắng làm tất cả những gì để giúp được cô Diana Maberly – Poirot bình tĩnh trả lời.Nét mặt của chàng trait hay đổi và trở nên nghiêm trọng hơn. Anh ta đặt tay vào cánh tay của Poirot.- Phải, ông hãy làm việc ấy. Nói với Diana là hãy quên đi… không còn hy vọng gì nữa. Kể lại cho cô ấy nghe những chuyện mà tôi đã nói với ông… Nói với cô ấy là hãy tránh xa tôi ra! Đây là việc duy nhất mà ông có thể giúp tôi lúc này. Ra đi và quên hết.- Cô có can đảm không, thưa cô. Rất can đảm. Đây là cái mà cô đang cần.- Ôi, đúng ư? – Diana kêu lên – Anh ấy điên thật ư?- Tôi không phải là thày thuốc tâm thần, thưa cô. Tôi không có quyền nói “người này điên, người kia không điên”.- Ông đô đốc hải quân Chandler cho rằng anh ấy điên, ông đại tá George Frobisher cũng cho là như vây. Hugh, cả anh ấy nữa, cũng cho rằng mình điên.- Còn cô thì sao?- Tôi ư? Tôi nói anh ấy không phải như vậy! Do đó tại sao…- Do đó tại sao cô đến tìm tôi, đúng không?- Phải. Tôi còn cách nào khác được?- Đây đúng là câu hỏi mà tôi muốn đặt ra cho cô, thưa cô.- Tôi không hiểu.- Stephen Graham là ai?Cô gái có vẻ ngạc nhiên.- Stephen Graham ư? Đúng… đây là một chàng trai – Cô gái nói và nắm lấy cánh tay anh – Ông đang nghĩ gì? Ông đang ở đây mà chẳng nói gì với tôi cả. Ông làm tôi sợ. Tại sao?- Có thể – Poirot trả lời – vì bản thân tôi cũng đang rất sợ.Đôi mắt cô gái mở to.- Sợ cái gì? – Cô lẩm bẩm.Hercule Poirot thở dài:- Bắt một kẻ giết người thì dễ hơn nhiều việc phòng ngừa một kẻ giết người – Anh nói.Diana kêu lên:- Ôi! Không nên dùng câu đó.- Cần phải như vậy – Poirot trả lời.Rồi anh thay đổi cách nói, có vẻ ra lệnh nhiều hơn.- Thưa cô, đêm nay chúng ta, cô và tôi, cần nghỉ lại ở Lyde Manor. Rất cần thiết. Cô có thể giải quyết được việc này không?- Được… chắc chắn là được. Nhưng tại sao?- Vì không nên để mất thời gian. Cô nói là mình can đảm, cô hãy chứng minh cái đó. Cô hãy làm như tôi nói và không nên hỏi gì cả.Cô ta gật đầu và ra về mà không nói gì thêm.Một vài phút sau anh cũng theo cô gái đi vào trong nhà. Trong phòng đọc sách, cô gái đang nói gì đó với ba người đàn ông. Anh lên lầu một. Không có ai trên cầu thang.Không khó khăn gì lắm để tìm phòng của Hugh Chandler. Trên một ngăn giá bằng kính trong phòng vệ sinh có rất nhiều chai lọ.Hercule Poirot bắt đầu công việc. Một lát sau anh xuống tiền sảnh và gặp cô gái, má đỏ và mắt sáng lên từ phòng đọc sách bước ra.- Xong rồi! – Diana nói.Đến lượt ông đô đốc đi ra và mời nhà thám tử vào phòng đọc sách và chính ông ta khép cửa lại rồi nói:- Thưa ông Poirot, tôi không thích chuyện này.- Chuyện gì vậy, thưa đô đốc?- Diana đã nài nỉ tôi cho hai người nghỉ qua đêm ở đây. không phải là tôi không hiếu khách nhưng… thật thà mà nói, ông Poirot, tôi không thích như vậy. Tôi không hiểu. Để làm gì kia chứ?- Cứ nói là tôi muốn làm một cuộc thí nghiệm.- Thí nghiệm gì?- Xin lỗi ông, đây là việc của tôi…- Nhưng, thưa ông, tôi không mời ông tới đây…Poirot ngắt lời ông ta:- Xin ông hãy tin tôi, ông đô đốc, tôi hiểu ý ông. Tôi tới đây vì sự bướng bỉnh của một cô gái. Ông nói thế này, ông Frobisher nói thế kia còn Hugh thì nói rất khác. Bây giờ tự tôi phải biết rõ sự thật.- Nhưng sự thật nào kia chứ? Tôi đã nói rồi, ở đây chẳng có gì phải xem xét cả! Hàng đêm tôi nhốt con trai tôi trong phòng, đó là tất cả!- Nhưng sáng nay cửa phòng của anh ta không khóa, anh ta nói với tôi như vậy.- Sao?- Tự ông có thể lên đó xem.Ông Chandler cau mày.- Tôi cho rằng ông George đã mở… Ông nghĩ thế nào?- Ông để chìa khóa ở đâu? Cắm trong ổ khóa ư?- Không. Trên một cái dầm chìa ra ở bên cạnh. Ngoài tôi thì ông George hoặc Withers, người hầu phòng, cũng có thể lấy chìa để mở khóa. Chúng tôi đã bảo Withers rằng Hugh bị mộng du… Đây là một đày tớ trung thành. Nó đã ở đây nhiều năm rồi.- Ngoài ra có chìa khóa nào khác nữa không?- Theo tôi biết thì không.- Người ta có thể làm một chìa khóa khác.- Nhưng đó là ai?- Con trai ông cho rằng mình đã giấu nó ở đâu nhưng không nhớ ra.Ông đại tá Frobisher chợt đi vào và lên tiếng:- Tôi không thích như vậy, Charles… Cô gái…- Đúng như tôi đã nghĩ – Ông đô đốc nói ngay – Cô ta không nên cùng ông tới đây. Ông thì tùy, nhưng…- Tại sao ông không muốn cô Maberly có mặt ở đây đêm nay?- Có thể