Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám tử Hercule Poirot - Full

Thám tử Hercule Poirot - Full

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1342134

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2134 lượt.

g tôi, tôn giáo của chúng tôi không phải là một tà giáo.- Nó rất tốt đẹp – Bà Carnaby nói với bạn như thế sau khi tạm biệt Đức ngài.- Phải, và với một tinh thần cao cả, kỳ diệu.Bà Carnaby cảm thấy rõ ràng ảnh hưởng của cái tinh thần siêu đẳng ấy. Bà giật mình. Bà không tới đây để chịu thất bại vì cái ảo giác ma quái của tên Đại Mục sư này! Để từ bỏ những ám ảnh xấu, bà nhớ lại những lời của Hercule Poirot. Anh hiện ra từ chốn rất xa xăm…- Này! Hãy nhớ lại, mi tới đây để làm gì? – Bà lẩm bẩm.Nhưng, ngày qua ngày, bà cảm thấy sự thú vị của Thánh đường. Sự yên tĩnh, êm dịu, thức ăn đơn giản nhưng rất ngon. Sự phục vụ ân cần và những bài thánh ca về tình yêu, tài hùng biện của Đức ngài thức dậy ở mỗi người cái đẹp, cái tao nhã của nhân loại… Tất cả đã xóa sạch và ném đi cái xấu xa của đời thường.Tối nay sẽ có buổi lễ lớn… Tối nay, Amy Carnaby sẽ được khai sáng và trở thành một con chiên trong đàn.*Buổi lễ được tiến hành trong một tòa nhà quét vôi màu trắng toát gọi là “Chuồng cừu Thiêng liêng” rửa tội cho những người mới gia nhập môn phái. Mọi tín đồ đều tập trung ở đây đúng vào lúc mặt trời vừa lặn. Họ được đứng trên một chiếc bục đặt giữa phòng và mang trên người một loại áo khoác bằng da cừu. Andersen khoác chiếc áo dài màu xanh lá cây, tay cầm một chiếc gậy mục đồng bằng vàng. Râu tóc màu vàng, mắt xanh, vẻ đẹp trai, dáng người cao lớn, hắn tỏ ra rất đường bệ.Hắn nâng chiếc gậy chăn cừu lên, sự yên lặng tuyệt đối được thiết lập.- Các con chiên của ta đâu?- Chúng con đang ở đây, ôi Mục sư! – Các con chiên đồng thanh trả lời.- Sự vui mừng của sự biết ơn tràn ngập trong tim của các con. Đây là ngày hội của sự vui mừng.- Ngày hội của sự vui mừng và chúng con rất sung sướng.- Không còn lo âu đối với các con, không còn thống khổ đối với các con nữa. Chỉ có sự vui mừng!- Mục sư có bao nhiêu cái đầu?- Ba cái đầu: một cái bằng vàng, một cái bằng bạc và một cái bằng đồng.- Mục sư có bao nhiêu cơ thể?- Ba cơ thể: một cái bằng xương thịt, một cái bằng đạo lý và một cái bằng ánh sáng.- Các con cống hiến cho môn phái bằng gì?- Bằng máu.- Các con đã sẵn sàng chưa?- Đã sẵn sàng!- Các con hãy bịt mắt lại và đưa cánh tay phải ra.


Rất dễ bảo, các tín đồ bịt mắt bằng một dải vải xanh mang theo. Cũng như những người khác bà Carnaby đưa cánh tay trần ra.Viên Đại Mục sư đi qua hàng người. Người ta nghe thấy những tiếng kêu nhỏ vì đau đớn hoặc vì ngây ngất.- Thật là buồn cười! – Bà Carnaby tự nhủ – Chứng cuồng loạn tập thể này thật đáng thương. Ta phải bình tĩnh quan sát những phản ứng của người khác. Ta không muốn để họ ảnh hưởng tới ta… không muốn cái đó.Viên Đại Mục sư đã đi đến trước mặt bà. Bà thấy người ta nắm lấy cánh tay mình. Cảm thấy một sự đau đớn bất chợt như bị đâm vào tay bằng một mũi kim.- Việc hiến máu sẽ mang lại sự vui vẻ! – Người chủ lễ nói.Hắn đi tiếp.Rổi một mệnh lệnh vang lên.- Bỏ khăn ra và hãy hưởng thụ khoái lạc tinh thần.Bà Carnaby nhìn xung quanh và đi theo đoàn người rời khỏi chuồng cừu. Bà cảm thấy người nhẹ nhàng, sung sướng. Tại sao bà đã tự cho mình là một phụ nữ cao tuổi, sống vô ích và không được yêu đương? Cuộc đời thật là kỳ diệu… Bản thân bà cũng thật là kỳ diệu! Bà ngồi lên một chiếc ghế dài đặt trên thảm cỏ xanh nhìn những tín đồ khác đối với bà lúc này hình như đông đảo hơn.Hình như cây cối cũng đang di chuyển…! Bà giơ tay lên với về đầy quyền lực. Bà thấy mình có thể chỉ huy cả thế giới. Cesar, Napoleon, Hitler ư? Những nhân vật tí hon khốn khổ! Họ có gì đáng kể nếu đặt bên Amy Carnaby? Ngày mai bà sẽ lập lại hòa bình trên toàn thế giới, thiết lập tình hữu nghị quốc tế. Không còn chiến tranh, không còn nghèo khổ, bệnh tật nữa.Bà Amy Carnaby sẽ làm việc này!Nhưng đi đâu mà vội vàng. Thời gian là vô tận. Bà Carnaby thấy chân tay rời rã nhưng đầu óc thì nhẹ nhàng, dễ chịu. Bà ngủ. Nhưng vừa ngủ bà vừa lập những dự án vĩ đại… Những cánh đồng xanh trải rộng…. Những tòa nhà đồ sộ… Một thế giới mới, kỳ diệu…Nhưng rồi dần dần cái thế giới thai nghén ấy bị chao đảo và nhà sáng tạo ngáp dài, duỗi thẳng tay chân tê dại. Chuyện gì đã xảy ra từ lúc chập tối đến giờ? Bà đã nằm mơ ư?Trăng sáng, bà Carnaby có thể nhìn rõ mặt đồng hồ đeo tay. Kim chỉ mười giờ kém mười. Bà biết mặt trời lặn lúc tám giờ mười. Như thế từ lúc ấy đến giờ chỉ có một giờ ba mươi nhăm phút thôi ư? Không thể như vậy được! Và lúc này…Thật là huyền hoặc!*- Bà cần làm theo những chỉ dẫn của tôi một cách rất cẩn thận – Hercule Poirot nói.- Ồ, ông có thể hài lòng về tôi.- Bà đã nói về ý định hiến tài sản cho môn phái rồi chứ?- Phải, tôi đã nói với Đức ngài… xin lỗi, với ông Andersen, một cách phóng đại và cảm động. Tôi nói năng không kém cỏi lắm… Tôi có cảm giác rằng mình rất thật thà. Thày thuốc Andersen là người rất đáng mến, hấp dẫn.- Tôi biết rõ chuyện này!- Ông ấy nói: Hãy hiểu những gì bà có thể làm. Tiền nong không làm ông ấy quan tâm, đúng là như thế. Ông ấy trả lời tôi với nụ cười kỳ diệu chứa đựng một điều bí mật gì đó: “Nếu bà không có gì, cái đó cũng không quan trọng. Dù thế nào, bà cũng đã gia nhập môn phái”.