XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

U Minh Trinh Thám

U Minh Trinh Thám

Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc

Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015

Lượt xem: 1342769

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2769 lượt.

iệt oan hồn củanàng nàng mới chết, như vậy có thể chứng minh được suy đoán của tôi.
Ada đứng lên, mặc áo khoác vào:
- Tôi và cậu cùng đi xem thi thể.
- Chị cảm thấy hẳn là gì?
Minh Diệu cảm giác lần này thật tới đúng chỗ, mặc dù thiếu chút nữa bị ngộp chết, nhưng rốt cục lại có đầu mối mới.
- Khống Hồn Thuật, nói cách khác lúc cậu tiêu diệt oan hồn của nàng nàngcòn chưa chết, hồn phách của cô gái này rõ ràng bị cưỡng bách rời khỏithân thể.
Ada kéo cửa phòng làm việc.
- Susan, cô có thể tan việc rồi, tôi sẽ ra ngoài không trở lại.
Nữ thư ký nghe nói có thể sớm tan việc, liền cao hứng thu dọn rời đi.
- Đi cùng sao, tự tôi đi được rồi mà.
Minh Diệu hiển nhiên không muốn cho Ada cơ hội hành hạ hắn.
- Dĩ nhiên.
Ada giảo hoạt cười cười:
- Nói thế nào tôi cũng có giấy phép làm Khu Ma Sư, hơn nữa sự kiện Hắc Ma Thuật Châu Âu, không đi tra xét ủy ban tối cao sẽ thu lại giấy phép của tôi rồi hủy mất.
Minh Diệu thở dài một hơi.
- Ở trên đường có thể đừng thân mật quá hay không đây?
- Không thể.
Ada kéo cánh tay trái Minh Diệu ôm thật chặt, trên cánh tay truyền tới mộtđoàn mềm mại mà co dãn làm Minh Diệu có chút choáng váng đầu óc.
Nếu vứt không xong, thì xin trời phù hộ đừng để cho người quen nhìn thấyđi. Minh Diệu đang van xin các vị Phật tổ Bồ Tát mà hắn quen biết, sauđó cùng Ada đi ra khỏi phòng làm việc.


- Xông lên, tới căn tin.
Diệp Tiểu Manh chỉ cần đến giờ ăn sẽtràn đầy lực lượng. Đối với nàng mà nói ngồi trong căn tin chật chộiđông đúc chém giết thức ăn so sánh với ngồi yên trong phòng học nghegiảng bài cảm giác thành tựu hơn rất nhiều.
- Trình Tú, cô muốn ăn gì tôi giúp cô đi mua.
Nhìn căn tin người người tấp nập, người bình thường sẽ cảm thấy thật nhứcđầu, Diệp Tiểu Manh ngược lại có chút nhiệt huyết sôi trào.
- Tôi không ăn.
Trên gương mặt có chút tái nhợt của Trình Tú lộ ra vẻ mặt chán ghét, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
- Tôi không đói bụng, cô đi ăn đi.
Trình Tú tựa hồ đối với việc rủ rê Diệp Tiểu Manh ra ngoài trường ăn cơm thất bại nên có chút khó chịu.
- Sắc mặt của cô không tốt lắm, không ăn chút cơm sao được, không được, cô chờ một chút, tôi đi mua cho cô.
Diệp Tiểu Manh không đợi Trình Tú phản đối, liền dùng một cỗ sức lực khí thế chưa từng có xông vào chỗ bán cơm.
- Sư phụ sư phụ, hai phần cơm, nhiều một chút, thịt nhiều một chút.
Thân thể có chút mỏng manh của Diệp Tiểu Manh không biết từ nơi nào bộc phát ra lực lượng, gạt mở thật nhiều nam sinh khỏe mạnh hơn nàng vọt tớingay cửa sổ bán cơm.
- Mỗi lần cô tới mua cơm đều muốn chiếm tiện nghi nha!
Người bán cơm là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi mập mạp, chậm rãi nói chuyện.
- Cho cô nè!
Mỗi lần vị sư phụ này cũng thật chiếu cố Diệp Tiểu Manh, vóc người xinh đẹp làm gì cũng có ưu thế.
- Ha ha, tạ ơn sư phụ.
Chỉ cần có thể chiếm được tiện nghi vô luận là chuyện lớn hay nhỏ Diệp Tiểu Manh cũng rất vui vẻ, hưng phấn bừng bừng bưng cơm từ trong đám ngườichen chúc ra ngoài.
- Không công bình, vì sao của nàng lại nhiều hơn của tôi vậy?
Một nam sinh đeo kính nhìn vị đầu bếp trọng nữ khinh nam rất không cam lòng.
- Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, khi nào cậu mặc váy đi tôi sẽ lấy nhiều cho cậu.
Vị sư phụ liếc nam sinh nói.
Diệp Tiểu Manh bưng hai phần cơm quay trở ra vị trí cũ, lại không biết Trình Tú đã đi nơi nào.
- Kỳ quái, Trình Tú đâu?
Diệp Tiểu Manh quan sát chung quanh, vẻ mặt tái nhợt ngơ ngẩn của cô bạn thân hôm nay làm cho nàng rất lo lắng.
- A, ở đằng kia.
Bên ngoài căn tin ngay góc, từ rất xa Diệp Tiểu Manh nhìn thấy Trình Túđang nói chuyện với một người đàn ông, tâm tình còn rất kích động, tàngcây che lại mặt mũi của người đàn ông kia.
- Là bị người khi dễ hay sao, hay là đang gây cãi với bạn trai, nhìn quần áo không giống là một học sinh nha!
Diệp Tiểu Manh có chút không chắc chắn, quyết định lặng lẽ lén đi qua nghe lén.
- Cô làm trở ngại tôi, bắt đầu từ bây giờ cô tránh xa phạm vi tầm mắt của tôi đi, nếu không tôi sẽ không khách khí.
Thanh âm lãnh khốc của người đàn ông từ rất xa truyền đến, có chút quen thuộc.
- Không tốt, có người muốn khi dễ Trình Tú, mình phải hỗ trợ.
Diệp Tiểu Manh rất đủ nghĩa khí, lập tức từ góc tường nhảy ra ngoài.
- Uy, anh làm gì muốn khi dễ Trình Tú, đàn ông khi dễ đàn bà có biết xấu hổ không…A, thầy Lưu!
Thầy Lưu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhảy ra ngoài, dùng tay đẩy gọng kính viền vàng, không nói gì xoay người rời đi.
- Trình Tú, cô không sao chứ?
Diệp Tiểu Manh thật lo lắng cô bạn bị khi dễ sẽ òa khóc lên.
- A…Không có chuyện gì, đi thôi.
Trình Tú tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.
- Thế nào lại là hắn đây, vậy hắn có quan hệ gì với Trình Tú?
Diệp Tiểu Manh nhìn bóng lưng thầy Lưu đi xa âm thầm suy tư, nhưng không nhìn thấy được cô bạn thân đang nắm chặt bàn tay.
- Ăn nhanh đi, sắc mặt cô không tốt, nhất định phải ăn nhiều một chút.
Diệp T