
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015
Lượt xem: 1342678
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2678 lượt.
thế?
Minh Diệu thấp giọng hỏi Ada.
- Nhân cách giao thế, nhanh, thừa dịp hiện tại giết chết hắn.
Ada bắt đầu tìm kiếm dụng cụ trong túi xách.
- Khu Ma Sư Châu Âu các vị dùng đồ thật quá phiền toái, để cho tôi tới đi.
Minh Diệu lấy ra một trường phù trong túi quần.
- Vị nam, tị, ngọ, vị, mậu quý hợp hóa hỏa, tật!
Một đoàn hỏa cầu chiếu sáng cả lối đi, bắn thẳng tới chỗ người đàn ông trung niên.
Người đàn ông tựa hồ vừa thức tỉnh, cong người lên, hai tay đẩy ra trước,giọt nước trên mặt đất giống như vừa sống lại bay lên giội vào hỏa cầu.
- Phốc xuy!
Giống như than cháy đỏ bị ném vào trong ao nước, ngọn lửa bị dập tắt, trongthông đạo tràn ngập hơi nước nóng hực bức người, Minh Diệu cùng Ada cóchút khó mở mắt.
- Quá muộn!
Người đàn ông mở miệng.
- Thân thể này hoàn toàn thuộc về ta!
Minh Diệu cùng Ada lui ra sau hai bước, đề phòng nhìn người đàn ông trước mắt.
- Ngươi là Sử Ma của Merlin sao?
Ada cầm túi xách vòng ra phía sau, thò tay tìm đồ vật bên trong.
- Không cần phí công, muốn ám toán ta sao, ta cũng thấy được!
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn Ada.
- Diệp Tiểu Manh ở đâu?
Minh Diệu không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, mỗi một giây trôi qua Tiểu Manh sẽ càng tăng thêm nguy hiểm.
- Là cô bé bị bắt đó sao? Thật đáng tiếc, các ngươi sẽ không thể nhìn thấy nàng, bởi vì các ngươi sẽ phải chết tại nơi này.
Người đàn ông trung niên thè lưỡi liếm đôi môi:
- Các ngươi qua không được, đường này không thông.
- Vậy cũng không nhất định, giết chết ngươi là đi qua được rồi!
Minh Diệu lấy ra thêm trương phù.
- Ly hỏa, tật!
Năm hỏa cầu hướng người trung niên bay đi, số lượng tuy nhiều nhưng kích thước nhỏ hơn vừa rồi.
- Ha ha, cùng một chiêu thức có tác dụng sao?
Người trung niên cười lớn, chỉ vươn tay liền đem hỏa cầu đánh trở về.
Minh Diệu vội vàng nằm xuống, hỏa cầu bay ngược qua đỉnh đầu hắn.
- Cùng một chiêu thức không dùng được sao?
Minh Diệu bò lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ áo khoác ngoài trên người:
- Ta không tin, ngươi cũng không phải thánh đấu sĩ!
- Tới a, tới a, ha ha…
Người trung niên vừa tránh né hỏa cầu vừa kêu lên.
- Lực lượng, lực lượng của chính ta, ha ha ha ha…lực lượng của dục vọnglà vô cùng vô tận, chỉ cần là người sẽ có dục vọng, chỉ cần có dục vọngta liền có lực lượng, ngươi không thể thắng được ta.
- Hô…hô…
Minh Diệu cảm giác có chút kiệt sức, linh phù trên người đã dùng hết bảy tám phần, thân thể nhân loại luôn có cực hạn.
- Kiên trì, nhanh!
Minh Diệu nghiêng người né tránh quả đấm chạm mặt lao tới, mặc dù chỉ cóquyền phong sát qua thân thể nhưng nơi xương sườn truyền tới nỗi đau đớn như đao cắt.
- Chỉ còn mấy tờ cuối cùng này sao, phải tiết kiệm một chút…
Minh Diệu dùng một tay che sườn phải, một tay lấy ra linh phù trong túi quần, suy nghĩ một chút, lại thả ra năm trương.
- Tật, ly hỏa!
Mấy hỏa cầu lại bay về phía người đàn ông.
- Ngươi là kẻ ngu ngốc sao, ta đã nói rồi, vật này vô dụng đối với ta.
Người trung niên chỉ gõ gõ ngón tay, hỏa cầu giống như bị vật gì đó ngăn cản, còn chưa bay tới trước người đã bạo liệt nổ tung, tràn ngập một trậnbụi mù.
- Còn có một chút!
Minh Diệu không đợi bụi mù kịp tản ra liền xông về phía trước.
- Tật, ly hỏa!
Năm Ly Hỏa Phù cuối cùng bay vào trong bụi mù.
Người trung niên hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Minh Diệu không kịp đợi hồi phục linh lực đã đánh ra mấy hỏa cầu.
- Thịch!
Minh Diệu biết chắc mình đã đánh trúng.
- Ân…lần này có chút đau a!
Bụi mù từ từ tản đi, lộ ra thân ảnh người trung niên.
- Nhưng xem ngươi bất quá đã kiệt sức rồi đi!
Ly Hỏa Phù đánh trúng cánh tay trái của người trung niên, cả cánh tay biến thành một mảnh đen nhánh.
- Bị đánh trúng ngay chính diện mà cũng không sao?
Minh Diệu có chút lảo đảo, không ngừng sử dụng Ly Hỏa Phù và tránh né côngkích cơ hồ đã tiêu hao hết thể lực cùng linh lực của hắn.
- Haha, chỉ bằng chút tài mọn này mà nghĩ đánh ngã ta sao, sẽ vô dụng thôi,ngươi chỉ có thể gây tổn thương cho thân thể này, mà lực lượng của tađến từ ý thức của con người.
Người trung niên lắc lắc tay trái bị thương, Ly Hỏa Phù của Minh Diệu chẳng qua đánh lui hắn mấy bước mà thôi.
- Phải không, thật ra ta cũng cho rằng như thế.
Minh Diệu thở hổn hển mấy hơi đứng thẳng người lên, thò tay vào miệng túi áo khoác ngoài.
- Ân, còn có chiêu số gì mới sao?
Người trung niên đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn Minh Diệu, đối với lực lượngpháp thuật công kích của Minh Diệu hắn đã hiểu rõ, cũng không thèm để ý.
- Vậy cái này thì thế nào!
Minh Diệu lấy ra một chiếc hộp màu xanh.
- Cổ ấn!
Một mảnh hoàng sắc quang mang vây quanh người trung niên.
- Ân…đây là cái gì?
Người trung niên bị tia sáng đâm vào ánh mắt, nhìn thấy có vô số thanh kiếmvây quanh mình, khắp trên xuống dưới, không ngừng xoay tròn.
Người trung niên vươn ra nắm tay đánh vào kiếm trận, một trận hoàng quang hi