
Thiên Thần Bóng Tối (Phần 1)
Tác giả: Lão Thiên Thúc Thúc
Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015
Lượt xem: 1342679
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2679 lượt.
sao…
Diệp Tiểu Manh thật bi thương. Bởi vì nàng có thể nhìn thấy quỷ hồn, DiệpTiểu Manh rất ít cơ hội kết giao bạn bè, bởi vì khi nàng nói sự thật với bạn bè về thế giới của nàng, tất cả mọi người đều cho rằng nàng làngười điên nên rời xa nàng. Thật vất vả mới tìm được một người bạn cóthể thành thật bí mật với nhau, nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết hếtthảy bất quá chỉ là một âm mưu, hết thảy những quá khứ vui vẻ đều là giả dối, toàn bộ đều là giả dối, hết thảy chỉ là âm mưu bởi vì muốn bắt cóc nàng mà bố trí, Diệp Tiểu Manh nhẫn nhịn không để nước mắt chảy xuống.
- Quái vật, Minh Diệu sẽ đến cứu tôi!
Diệp Tiểu Manh cầu nguyện trong lòng.
- Minh Diệu mau tới đi!
- Minh Diệu? Là thám tử tư không có bao nhiêu năng lực đó sao? Ha ha, côcho rằng lực lượng của người phàm có thể ngăn cản được tôi sao?
Trình Tú cũng không xem Minh Diệu vào trong mắt.
- Lần trước hắn cứu được cô chỉ là vận khí tốt, hắn liều mạng bị tử linhđộc khí nhập vào cơ thể vội vàng chạy về, bây giờ còn có thể cử động hay không hãy còn là vấn đề.
Theo cô ta xem ra, Minh Diệu bất quáchỉ là một thám tử tư có chút linh lực mỗi ngày ăn no chờ chết, nhờ vàoviệc thám tử theo dõi vợ người khác, tìm kiếm thân nhân dùm người khácmà thôi.
- Vậy sao, vậy chúng ta chờ xem.
Diệp Tiểu Manh cảm thấy thật may mắn vì mình vẫn chưa đem chuyện Minh Diệu có lực lượng nói với Trình Tú.
- Minh Diệu bị thương sao, sao hắn không nói với mình chứ, không có gì nghiêm trọng đi?
Diệp Tiểu Manh bắt đầu có chút lo lắng cho thân thể của Minh Diệu.
- Không cần sợ, ánh trăng lập tức lên cao rồi, hồn phách trên thế gianbắt đầu tụ tập, mang đến cho ta lực lượng, sau này cô sẽ tiếp tục vui vẻ mà sống, sẽ không đói bụng, không rét lạnh, không già yếu, sẽ không cóphiền não, chẳng qua thế giới của cô sẽ biến thành một cái bình nhỏ, yên lặng nhìn vào thế giới này, cái thế giới vốn thuộc về cô.
- Cô định làm gì tôi?
Diệp Tiểu Manh bình tĩnh lại. Đầu tiên phải hiểu rõ mục đích của tên quáivật này mới có thể nghĩ ra biện pháp bỏ chạy, nàng thầm nghĩ trong lòng.
- Cô không cần biết, chỉ cần hưởng thụ hết thảy là được.
Trình Tú hít một hơi thật sâu.
- Kỳ quái, tại sao còn chưa tụ tập đủ?
Đột nhiên trên mặt đất truyền ra chấn động, đồ án trên trần nhà càng ngày càng trở nên ảm đạm.
- Là Minh Diệu sao?
Trong lòng Diệp Tiểu Manh mặc niệm tên Minh Diệu.
- Mau tới cứu tôi đi.
- Ngươi đi nhìn một chút.
Trình Tú quay đầu lại nhìn bóng đen nói:
- Có người phá hư kết giới của ta, đi thu thập chúng, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy đến ta.
Bóng đen chậm rãi biến mất trong bóng tối.
- Chị xác định chính là nơi này sao?
Đối với việc thật dễ dàng đi vào căn hầm, Minh Diệu cảm thấy thật kỳ quái.
- Chẳng lẽ không hề có chút phòng hộ nào sao chứ, pháp thuật này sẽ không thể không bị quấy rầy à?
- Tôi cũng không biết, nói thế này, khi đang tiến hành loại nghi thức lớn kia ma pháp sư sẽ thiết lập kết giới cường lực phòng ngừa những ngườikhác xâm lấn.
Ada đem Lục Mang Tinh Ngân Liên vốn định dùng bài trừ kết giới bỏ vào trong túi.
- Chúng ta cẩn thận một chút, có thể sẽ có bẫy rập gì đó.
Minh Diệu lấy ra một trương Chiếu Minh Phù, trương phù phát ra ánh sángchiếu khắp căn hầm, hai người cẩn thận theo phương hướng cây gậy thủytinh chỉ tới đi về phía trước.
Vào thời gian đầu giải phóng, córất nhiều thành phố cùng núi non xây dựng không ít hầm trú ẩn, nhưng đến hiện tại phần lớn đã bị bỏ hoang, trên vách mọc đầy rong rêu, trên mặtđất còn ẩm ướt. Thỉnh thoảng có tiếng kêu rin rít của loài chuột, bởi vì hồi âm vang vọng nghe thật rõ ràng.
- Sắp đến rồi!
Cây gậy thủy tinh trong tay Ada càng ngày càng đỏ lên, là tín hiệu sắp đến gần mục tiêu.
- Cẩn thận!
Minh Diệu cảm giác được có điều gì không đúng ngay lập tức đẩy mạnh Ada, tự mình nhảy ngược ra sau một bước dài.
- Thịch!
Một khối nước bùn khổng lồ từ trên đỉnh đầu rơi xuống, đập nổi lên một đống bọt nước, chính là chỗ đứng vừa rồi của hai người.
- Ra đi, ta thấy được ngươi.
Minh Diệu lạnh lùng nhìn vào bóng tối nói.
Một người trung niên mặc âu phục màu vàng từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, Minh Diệu cũng nhìn thấy rõ mặt của hắn.
- Nguyên lai là ông, bản thân tôi đúng là nhìn sai lầm, không nhìn ra được thì ra trên người ông cũng có thứ không sạch sẽ.
Minh Diệu nhận ra người đàn ông này chính là chồng của người phụ nữ đã tự sát.
- Cậu sẽ không thể nhìn ra đâu.
Ada đau lòng vuốt vuốt túi xách hiệu LV dính nước.
- Loại oán linh này bởi vì bình thường bị ma pháp sư giấu bên trong tiềmthức người khác, dựa vào việc cắn nuốt dục vọng của con người mà sinhhoạt, dần dần sẽ xóa đi ý thức của chủ nhân, trước khi thành công sẽ rất khó phân biệt rõ ràng.
Người đàn ông trung niên tựa hồ cũngkhông nghe được bọn họ nói chuyện, cúi đầu, hai ngón tay khấu chặt mộtchỗ, xương cốt trên người không ngừng vặn vẹo bên dưới lớp quần áo cũngcó thể thấy được rõ ràng.
- Hắn đang làm gì