
Tác giả: Anh Lạc Chung Ly
Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015
Lượt xem: 1341341
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1341 lượt.
ỉnh thoảng nhìn thấy mấy con Zombie mặt mũi trắng bệch
gào to xông tới. Tốc độ còn nhanh hơn cả Lưu Tường. Nhưng đều bị Triệu
Đông bắn bạo đầu. Đáng nhẽ chúng nó không nên gọi là Zombie. Chính xác
thì nên gọi là Kẻ Lây Nhiễm, chỉ còn lại khát vọng điên cuồng công kích, xé nát.
- Đang nghĩ gì vậy?
Một bàn tay
vỗ nhẹ lên vai, Mặc Ly ngẩng đầu. Địch Khải mặc áo choàng vàng nhạt cười nhìn mình. Mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người ông lại có tác dụng an
thần.
- Không có
gì. – Mặc Ly cầm đao võ sĩ bằng tư thế cực kỳ khó chịu. Nhưng nhìn tình
huống này đại khái là không có cơ hội cho mình lên sân khấu chém Zombie.
- Gọi chú là Địch thúc được rồi. – Địch Khải vẫn cười thật ôn hòa. Nếu như vừa rồi
ông không nhanh nhẹn cầm dao trực tiếp chém đứt xương sống một con
Zombie, Mặc Ly đồng ý tin tưởng ông là một thầy giáo, hoặc là một nhà
thơ… Ông cho người ta cảm giác thành thục mà lại tang thương.
- Thật ra
trong lòng cháu rất bất mãn với Triệu Đông đúng không? – Địch Khải nói
rất nhỏ. Bậc thang phía dưới liên tiếp truyền ra tiếng thét cùng với
tiếng súng vang, nhưng không ảnh hưởng tới việc Mặc Ly vẫn nghe rõ những gì ông nói – Cháu là một cô bé thú vị… Cô bé tên Vương Giai Tuệ kia
giống như một người mạo hiểm trời sinh. Còn cháu… Thoạt nhìn như một cây cỏ dại ven đường, không hề đặc sắc. Nhưng mà…
Địch Khải dừng một chút. Quả nhiên cô bé hoàn toàn chú ý đến bản thân mình.
- Triệu Đông khinh thị cháu lại bất ngờ khiến cháu dấy lên khát vọng sinh tồn… Điều
này rất khó được. Nói thật, cháu muốn sống đúng là rất khó. Cho dù không có Zombie đặc biệt, cũng rất khó chạy trốn khỏi một biển Zombie.
- Cháu không am hiểu vận động.
- … – Mặc Ly không lên tiếng, nhưng tay càng cầm chặt lưỡi đao.
- Nhưng cháu lại rất bình tĩnh, cũng rất lí trí. – Địch Khải đặt tay lên đầu Mặc Ly an ủi cô.
- Nếu như
cháu có thể sống trở lại Không Gian Của Thần – có nghĩa là sau khi hoàn
thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ có thời gian nghỉ ngơi 10 ngày ở đó. Cháu có thể dùng điểm tích lũy cường hóa thân thể. Đến khi đó… hãy làm bọn họ
chấn động!
Mặc Ly ngẩng đầu nhìn đôi mắt chúc phúc đầy chân thành… Người đàn ông tên là Địch
Khải này tại sao sẽ nói với cô những lời như vậy? Thật sự muốn an ủi cô, hay là có ý đồ khác?
- Hãy nỗ lực sống sót. – Nụ cười của Địch Khải như ánh mặt trời mùa thu, ánh mắt hoài niệm nhìn mình, thanh lãnh nhưng ấm áp.
“Ầm—!” Tiếng nổ mạnh kịch liệt khiến Mặc Ly suýt ném vũ khí xuống.
- Mẹ kiếp!
Chạy mau! Là cơn lũ Zombie! Con em nó, tại sao lại gặp chuyện này ở ngay trước cầu thang? – Triệu Đông rống lên, xen lẫn trong tiếng bước chân
hỗn loạn cùng với tiếng gào thét như ác quỷ của lũ Zombie.
- Vào đây! – Địch Khải giữ chặt tay Mặc Ly, nhanh chóng lẻn đến trước một căn phòng, nghiêng người đá bay cửa chính gian phòng xông vào trong. Một khẩu súng thình lình xuất hiện trong tay, bắt đầu thanh lý Zombie trong phòng.
“Oa—!” Một con Zombie xuất hiện ngay bên cửa, thấy Mặc Ly ngu ngơ đứng sau lưng Địch Khải, quát lên một tiếng rồi lao tới.
Mặc Ly run
lên một cái, trực tiếp chọc đao ra đằng trước, xuyên qua khoang miệng
Zombie, chặn lại tiếng gào thét của nó… Nghiêm túc mà nói, chúng không
phải là Zombie chân chính, cho nên bị thương sẽ tử vong. Một kích may
mắn này có thể nói là lập tức đoạt mạng nó.
- A! – Mặc
Ly cảm giác acid trong dạ dày trào ngược lên cổ họng. Cô chậm chạp rút
vũ khí khỏi miệng Zombie. Nhìn Zombie ngã xuống đất, cuối cùng không
nhịn được dựa vào vách tường nôn mửa.
- Mau vào! – Địch Khải kéo lấy Mặc Ly vừa nôn sạch bữa sáng, gọi to về phía cửa –
Vào đây hết đi! Chỗ này là tầng một, chúng ta có thể nhảy ra từ ban
công.
- Mẹ kiếp,
dưới kia đều là Zombie! – Triệu Đông mang những người còn an toàn lùi
vào trong phòng. Quần áo chống đạn trên người hắn đã bị máu tươi nhuộm
đẫm. Trên tay La Địch còn có mấy vết cào.
- Tam Mao,
trên người cậu còn có mấy quả bom? Làm nổ hai chiếc xe ở ngoài kia hấp
dẫn sự chú ý của đám Zombie, cho dù chỉ có một lúc cũng đủ để chúng ta
rút lui. Tôi sẽ khởi động kết giới. Nhất định là “Thần” cảm thấy chúng
ta ở một chỗ quá lâu, cho nên tăng độ khó. Nếu không rời đi chỉ sợ sẽ
gặp Kẻ Lây Nhiễm đặc biệt. – Địch Khải nắm thời cơ, nghiêng người đá bay một con Zombie lao tới – Nhanh lên!
Tam Mao giật mình thấy Địch Khải đột nhiên bùng nổ khí thế, gật đầu đếm số bom.
Triệu Đông cùng La Địch không ngừng thanh lý Zombie ùa vào phòng. Thi
thể Zombie cơ hồ tràn ngập cánh cửa nhỏ hẹp.
Mọi thứ đều được tiến hành gọn gàng ngăn nắp. Đương nhiên chỉ nói riêng những Người Từng Trải.
- AAAA…!
Tiếng một cô gái thét chói tai đánh vỡ hoạt động của mọi người.
Địch Khải đột nhiên phát hiện không thấy Mặc Ly vẫn ngoan ngoan đứng sau lưng mình!
…
Mặc Ly thấy
những người từng trải việc ai nấy làm, căn bản không có chỗ cho mình
nhúng tay, liền đứng trước ban công hứng gió lạnh, hi vọng có thể tỉnh
táo hơn một chút. Vừa rồi vô ý giết chết một con Zombie, suy nghĩ của cô vẫn ở trong trạng thái hỗn loạn.
- Mặc