XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Vụ án mạng ở vùng Mesopotamie

Vụ án mạng ở vùng Mesopotamie

Tác giả: Agatha Christie

Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015

Lượt xem: 1341625

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1625 lượt.

nghĩ ngay đến những vật báu của mình.- Phòng cổ vật! - bà Leidner thốt lên - Đúng rồi... Thế mà tôi không nghĩ ra!Bà đứng lên, bảo tôi đi theo. Mọi dấu hiệu hoảng sợ tan biến.Vào phòng cổ vật, đã thấy giáo sư Leidner và cha Lavigny ở đó. Cha Lavigny cũng nghe thấy tiếng động, đã dậy xem và nói hình như có ánh sáng trong phòng cổ vật. Ông xỏ giầy, vớ chiếc đèn bấm, nhưng không thấy ai, vả lại, cửa phòng này ban đêm luôn khóa kỹ. Trong lúc ông đang soát xem có mất cái gì, thì giáo sư tới.Cửa bên ngoài cũng khóa. Anh bảo vệ cam đoan không ai từ ngoài có thể đột nhập; nhưng biết đâu anh chẳng có lúc ngủ gật, nên lời nói đó chẳng chứng minh điều gì. Tuy nhiên, không tìm thấy dấu chân, cũng như dấu vết gì khác, và mọi vật đều y nguyên, không suy xuyển.Có thể bà Leidner đã hốt hoảng khi nghe tiếng động do cha Lavigny gây ra khi xê xích các hộp trên giá để kiểm tra, vì cha nói nghe tiếng chân sau cửa sổ phòng ông, rồi lại thấy có ánh sáng trong phòng cổ vật.Những người khác thì không ai nghe gì, thấy gì.Sự việc này với tôi có hệ quả quan trọng, vì nó thúc đẩy bà Leidner dốc bầu tâm sự.


Bà Leidner kể chuyện

Hôm sau, ngay sau bữa trưa, bà Leidner về phòng mình để nghỉ như thường lệ. Tôi đỡ bà lên giường, lót mấy chiếc gối dưới đầu và đưa bà một cuốn sách. Tôi sắp đi ra, thì bà gọi lại:- Cô y tá đừng đi. Tôi muốn nói chuyện.Tôi quay trở lại.- Cô đóng hộ cái cửa.Tôi làm theo.Bà đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng. Rõ ràng, bà đang suy nghĩ trước khi quyết định, và tôi cứ để yên.Cuối cùng, sau khi thu hết sức lực, bà quay lại tôi nói:- Mời cô ngồi.Tôi ngồi xuống cạnh bàn. Bà run run mở đầu:- Những chuyện vừa xảy ra, chắc cô lấy làm lạ phải không?Tôi khẽ gật đầu.- Vì vậy tôi quyết định nói cho cô rõ... nói hết! Phải có người để thổ lộ, nếu không tôi phát điên mất!- Thưa bà, được như thế thì rất tốt. Rất khó cho tôi làm nhiệm vụ, nếu tôi không biết sự thật.Bà dừng bước, nhìn thẳng vào mặt tôi:- Cô có biết tôi sợ cái gì?- Một người!- Phải... Nhưng tôi không nói sợ ai, mà là cái gì.Tôi yên lặng, chờ. Bà tiếp:- Tôi sợ bị ám sát.- Thật vậy ư? - tôi ngạc nhiên.Bà phá lên cười... cười... cười đến mức nước mắt ứa ra trên gò má.- Nào, nào! Xin bà hãy nói nghiêm chỉnh - tôi kiên quyết.Tôi đẩy bà ngồi xuống ghế, lấy khăn thấm mặt bà.- Bà hãy bình tĩnh, nói cho tôi biết có chuyện gì.Những lời ấy có tác dụng làm bà hồi tâm hẳn, nói giọng bình thường:- Cô đúng là một bà tiên. Ở với cô, tôi lại thấy mình như con trẻ. Tôi sẽ nói hết...- Thế thì hay quá! Bà cứ thư thả, không đi đâu mà vội.Bà thong thả kể:- Năm hai mươi tuổi, tôi lấy chồng là công chức ở một Bộ. Đó là năm 1918.- Tôi biết. Bà Mercado có nói với tôi. Và ông đã hy sinh trong chiến tranh.Nhưng bà Leidner lắc đầu:- Đó là bà ấy tưởng thế... như tất cả mọi người khác. Sự thật lại khác. Hồi đó tôi là một thiếu nữ nhiệt thành, rất yêu nước, đầy lý tưởng. Lấy nhau được vài tháng, tình cờ tôi phát hiện chồng tôi là gián điệp cho nước Đức; tin tức do ông ta cung cấp đã giúp quân Đức đánh chìm một tầu biển Mỹ, chết hàng trăm người. Không biết người khác ở vào địa vị tôi sẽ hành động thế nào, còn tôi thì làm như sau. Tôi báo cáo tất cả sự thật với bố tôi, công chức ở Bộ chiến tranh. Và đúng là Frederick đã chết trong chiến tranh... nhưng là chết ở Mỹ... bị xử bắn vì tội gián điệp.- Trời! - Tôi kêu lên - Thê thảm vậy sao!- Phải, thê thảm! Chồng tôi là người rất hiền và yêu vợ. Vậy mà.. Song hồi đó tôi hành động không do dự. Có thể tôi đã sai.- Thật khó phán xét. Ở những trường hợp như vậy, rất khó xử.- Chuyện này được giữ kín, ngoài mấy người trên Bộ, không ai biết. Tin chính thức là ông ấy ra mặt trận và hy sinh. Bạn bè, thân quyến đều coi tôi là vợ liệt sĩ.Giờ bà kể tiếp với giọng chua chát:- Rất nhiều người muốn lấy tôi, nhưng tôi đều từ chối. Cú sốc quá mạnh, tôi thấy mình không thể tin ai nữa.- Ở địa vị bà, tôi cũng nghĩ như thế.- Vài năm sau, tôi gắn bó hơn với một người, còn đang do dự thì một việc lạ xẩy ra. Tôi nhận được một thư nặc danh... của Frederick, dọa sẽ giết nếu tôi đi bước nữa.- Của Frederick? Người chồng đã chết?- Phải. Mới đầu, tôi đến phát điên, tự hỏi mình có mê ngủ hay không. Tôi đến hỏi bố. Bố cho biết sự thật: chồng tôi chưa bị xử bắn. Ông ấy trốn khỏi nhà tù, nhưng không ích gì hơn. Vài tuần sau, trong một tai nạn xe lửa trật bánh, người ta thấy xác ông trong số các nạn nhân. Bố tôi giấu không nói tin ông trốn, nhưng nay ông ta đã chết, nên thấy không cần giữ bí mật.Lá thư ấy đã khơi lại cả vấn đề