
Bộ Đôi Thám Tử -Vụ Án Giết Người Ở Khu Nghĩ Mát Andou
Tác giả: Agatha Christie
Ngày cập nhật: 22:54 17/12/2015
Lượt xem: 1341635
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1635 lượt.
mạnh axit clorydric (mổ tử thi chứng minh đúng là chất độc này) gây ra một trong những cách chết khủng khiếp nhất.Khi tôi cúi xuống để tiêm moóc-phin, cô Johnson cố mở miệng một cách tuyệt vọng để nói. Tiếng thều thào thốt ra từ đôi môi xám xịt:- Cửa sổ, cô ý tá… cửa sổ…Cô không nói hơn nữa, và lăn ra bất tỉnh.Đêm hôm đó sẽ ghi mãi vào trong trí nhớ tôi: bác sĩ Reilly, rồi đại úy Maitland tới; cuối cùng, rạng sáng, Hercule Poirot xuất hiện.Poirot ân cần cầm tay tôi đưa về phòng ăn, bắt tôi ngồi xuống và uống một chén trà đặc.- Thế... Tốt hơn rồi. Cô đã mệt lả - ông nói và tôi òa khóc.- Thật kinh hoàng - tôi nức nở - Một cơn ác mộng... Đôi mắt cô... Ôi! Ông Poirot... đôi mắt...Poirot dịu dàng vỗ vai tôi:- Thôi, thôi nào... đừng nghĩ gì nữa. Cô đã làm tròn trách nhiệm.- Axit clorydric nồng độ cao. Hẳn là ở đây dùng chất ấy để cạo sạch đồ gấm.- Phải. Cô Johnson đã uống trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Trừ khi cô cố tình.- Ôi, ông Poirot! Không thể có chuyện ấy!- Mọi việc đều có thể xảy ra. Cô nghĩ thế nào?Tôi suy nghĩ một lát, kiên quyết lắc đầu:- Tôi không tin... Không đời nào... Chiều qua, hình như cô đã phát hiện điều gì...- Cô nói sao? Phát hiện cái gì?Tôi nhắc lại câu nói của cô hôm trước.Poirot chúm môi huýt một tiếng sáo miệng:- Tội nghiệp! Cô ấy bảo để suy nghĩ đã, phải không? Chính lúc đó, là cô ta đã ký bản án tử hình của mình. Giá cô ấy thổ lộ... cho cô... ngay lúc đó. Cô hãy nói lại y nguyên lời cô Johnson xem nào...Tôi nói lại.- Cô ấy đã hiểu người ta có thể đột nhập từ bên ngoài vào mà không ai biết? Nào, ta lên sân thượng, cô chỉ cho tôi chỗ cô Johnson đứng ở đâu.Chúng tôi trèo thang gác, và tôi chỉ chỗ cô Johnson đứng.- Như thế này, phải không? - Poirot hỏi - Từ chỗ này, ta nhìn thấy gì? Một nửa sân, cái cổng vòm, cửa xưởng vẽ, xưởng ảnh và phòng thí nghiệm. Lúc đó có ai ở trong sân?- Cha Lavigny đi ra cổng, và ông Reiter đứng trước cửa phòng ảnh.- Tôi vẫn không nhìn thấy có thể từ bên ngoài vào cách nào mà không ai biết... Thế mà cô Johnson đã thấy...Ông lắc đầu chịu không hiểu.- Bố khỉ! Cô ấy nhìn thấy gì?Mặt trời lúc này đã mọc. Phía đông, bầu trời ửng lên màu hồng, cam và xám nhạt.- Rạng đông tuyệt đẹp! - Poirot lai láng thốt lên.Phía trái chúng tôi dòng sông uốn khúc và dãy núi Tell in hình trên nền trời rực vàng. Phía nam, vườn tược và cánh đồng trải ra tít tắp.Chiếc guồng nước cót két ở xa xa. Phía bắc là những tháp nhà thờ và những ngôi nhà trắng toát của thị trấn Hassanich. Cảnh tượng đẹp một cách huyền ảo.Bỗng nhiên, sát cạnh tôi, Poirot thốt một tiếng thở phào:- Sao mà tôi ngu vậy! Có thế mà không thấy! Rõ rồi...
Tự vẫn hay bị giết
Tôi không kịp hỏi thêm Poirot, vì đúng lúc đó đại úy Maitland đứng bên dưới gọi chúng tôi xuống, cần gặp ngay.Chúng tôi xuống thang, nhảy mấy bậc một. Đại úy mở đầu:- Ông Poirot này, lại một chuyện rắc rối nữa: ông thầy tu đã biến mất.- Cha Lavigny?- Phải. Không ai để ý, mãi mới đây có người nói không thấy ông cha đâu. Chúng tôi vào phòng tìm, thấy giường vẫn nguyên vẹn, mà ông cha không để lại dấu tích.Tôi tưởng như đang mơ: vụ đầu độc cô Johnson, nay là cha Lavigny bỏ trốn.Bọn gia nhân được gọi lên để truy hỏi, nhưng họ đều nói không biết gì. Tối qua lúc tám giờ, ông ta nói đi dạo chơi một lát trước khi về ngủ.Và không ai thấy ông ta quay về.Như thường lệ, chiếc cổng lớn đã đóng và khóa lúc chín giờ. Sáng nay, không ai nói mình đã ra mở cổng. Hai tên bồi trẻ thì đứa này tưởng đứa kia làm việc đó.Vậy tối qua, cha Lavigny có về nhà không? Hay trong khi đi dạo, ông ta đã phát hiện ra điều gì và muốn đi sâu tìm hiểu? Hay phải coi ông là nạn nhân thứ ba?Đại úy quay về lúc bác sĩ Reilly cùng ông Mercado đi tới.- Thế nào, ông Reilly, có gì mới?- Đã xong, tôi vừa cùng ông Mercado soát lại. Đúng là axit clorydric lấy của phòng thí nghiệm.- Phòng thí nghiệm? Phòng có khóa không?Ông Mercado lắc đầu. Tay ông run run, mặt ông tái mét. Ông lắp bắp:- Phòng ít khi khóa... vì mọi người có việc ra vào luôn. Tôi... nào có ai ngờ…- Ban đêm có khóa không?- Ban đêm thì có, cũng như tất cả các phòng khác. Các chìa khóa đều treo trên đinh, trong phòng chung.- Nghĩa là ai giữ chìa khóa phòng ấy có thể lấy tất cả các chìa khóa khác?- Vâng.- Một chìa khóa bình thường?- Bình thường.Đại úy Maitland hỏi:- Không có gì chứng tỏ cô Johnson tự tay lấy axit trong phòng thí nghiệm?- Cô ấy không lấy! - tôi vội kêu một cách khẳng định.Có một bàn tay khẽ đặt lên cánh tay tôi, Poirot đứng đằng sau tôi.Lúc đó, một sự việc trớ trêu xẩy ra.Trớ trêu không phải vì bản thân sự việc… mà là do hoàn cảnh, không đúng lúc.Một chiếc xe hơi tiến vào sân, và một người bé nhỏ, đội chiếc mũ thuộc địa, khoác áo "tanh-cốt” dày, thong thả bước xuống, reo lên:- A, ông đây rồi! Rất vui mừng gặp ông. Tôi qua đây chiều thứ bảy, trên đường đi đến chỗ người Ý ở Fugima. Tôi đã thăm khu khai quật của các ông, nhưng không gặp một ai là người da trắng. Mà tôi không biết tiếng A rập và không có thì giờ để ghé qua khu trụ sở. Sáng sớm nay tôi từ Fugima trở về, sẽ ở lại đây hai tiếng cùng ông. Thế nào!